← Quay lại trang sách

Chương 595 Kim Thân Của Địa Tạng

“Cậu đừng quên mình đã uống thuốc độc!” Lưu Hàn Thu lạnh lùng nói: “Dược Quán Tử đã chết, độc này ngoại trừ người này, khắp thế giới này không còn người nào giải được đâu.”

****7:

“Lưu đầu hói, mạng của tôi chẳng đáng giá đâu.” Tôi cười ha hả, sau đó còn bày ra dáng vẻ vô lại mà ngồi bệt xuống đất: “Vụ làm ăn này không được, nếu ông không thể nghĩ ra thứ gì khác để giao dịch, ông đây cũng chẳng hầu hạ nữa đâu.”

Hiện tại có thể nói tôi là kẻ đi chân trần không sợ người đi giày, trong khi họ đang lo lắng thì tôi lại ôm thái độ thờ ơ, trận chiến này tôi đã thắng ngay từ lúc bắt đầu rồi! Vì thế tôi hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của họ, đưa ra yêu cầu xong, tôi liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

(Chân trần không sợ người đi giầy 光脚的不怕穿鞋的: Ý chỉ người còn gì để phải sợ hãi, lo được mất nữa.)

Vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng xì xào to nhỏ của đám người Lưu Hàn Thu, họ đã đè âm thanh xuống mức thấp nhất, tôi nghi ngờ rất nhiều người trong số họ đang giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Đương nhiên, tôi không có tâm trạng lắng nghe, mà họ cũng không ngốc, sao có thể nói ra nội dung quan trọng ngay trước mặt tôi được, sở dĩ nói nhỏ chỉ là trong tiềm thức luôn phòng bị mà thôi.

Khoảng vài phút sau, dường như bọn họ đã có được kết quả thảo luận, Trường Không gọi tôi một tiếng, tôi mở mắt ra nhìn vẻ mặt không được dễ chịu cho lắm của Lưu Hàn Thu, cười ha hả hỏi họ đã thương lượng xong chưa?

“Cậu muốn thế nào?” Trường Không là người lên tiếng trước.

Tôi nhún vai: “Tôi muốn cái gì, các người đều có thể cho tôi sao?”

“Còn phải xem thứ cậu muốn là gì đã.” Trường Không không trả lời trực tiếp, mà bắt đầu vòng vo: “Chúng tôi sẽ cố gắng để thỏa mãn cậu.”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi mặt dày nói: “Tôi là trẻ mồ côi, mấy người cũng biết cả rồi, tôi còn muốn cái gì được chứ, không bằng mấy người cứ đưa ra mấy món bảo vật của 303 đi, để tôi chọn bừa vậy?”

“Hoang đường!” Trường Không còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Hàn Thu đã nổi giận: “Đồ của 303 chúng tôi là thứ một tên nhóc con còn chưa đủ lông đủ cánh tuỳ ý chọn lựa sao?”

Tôi vỗ mông đứng lên: “Vậy là chúng ta không thống nhất được rồi? Thôi vậy, mấy người cứ ngồi chờ ở chỗ này đi, tôi tiếp tục ngủ đây.”

“Cậu dám!” Lưu Hàn Thu vung tay lên, Đồ Tể cũng hạ dao găm xuống.

Nhưng tôi nào có dễ đối phó như vậy, vừa rồi chẳng qua là do tôi trúng kế của họ thôi, bây giờ con dao sáng chói đâm thẳng tới, tôi hơi nghiêng người tránh nơi yếu hại, trực tiếp dùng trái tay vặn chặt cánh tay của Đồ Tể, cướp lấy con dao của anh ta, thẳng tay đâm lên cánh tay phải đang bị thương của anh ta.

Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, chờ đến khi đám người của Lưu Hàn Thu phản ứng lại mà vây quanh tôi, Đồ Tể gần như bị đánh cho tàn phế. Cánh tay phải của anh ta rũ xuống bên người, hiển nhiên không thể cử động được nữa, tay trái cũng bị tôi vặn trật cả khớp, cho dù anh ta có thể cử động cũng không phải là đối thủ của tôi.

Mà Đồ Tể là người có thân thủ tốt nhất trong đám người này, cho nên bây giờ tình thế đã đảo ngược, tôi lại chiếm được thế thượng phong!

“Nhóc con, cậu muốn chết phải không?” Lưu Hàn Thu lật tay, trong lòng bàn tay ông ta lập tức xuất hiện một con dao găm sáng loáng.

Con dao găm kia phát ra ánh sáng màu lam, vừa nhìn là biết có độc, nếu như bị một dao cắt qua da thịt, đoán chừng tôi sẽ mất nửa cái mạng.

Tôi khinh miệt nói: “Quả nhiên là tổ chức mờ ám, ai cũng dùng ám khí cả.”

“Nếu bàn về độ mờ ám, sao tôi có thể so sánh với đám người 701 mấy người, sao nào, làm chuột trong cống ngầm lâu rồi, thế mà cậu vẫn chưa biết mấy thứ này à?” Lưu Hàn Thu vuốt ve dao găm, trông vẻ mặt ông ta rất hiền lành, như thể con dao găm đó chính là vợ con của ông ta vậy.

Ông ta cười tủm tỉm: “Khi thứ này cắt qua làn da của cậu, cậu sẽ cảm nhận được tư vị tuyệt vời! Nó gặm nhấm da thịt của cậu từng chút một, sau đó nở ra từng đoá hoa.”

“Huyết phù dung…” Tôi có chút hoảng, con dao găm trong tay cũng suýt vì vậy mà rơi xuống, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã lấy lại bình tĩnh, cho dù Lưu Hàn Thu lợi hại, nhưng phỏng chừng ông ta cũng không dám sử dụng con dao kia một cách tuỳ tiện, bởi vì ông ta còn có việc phải nhờ tôi.

Vì thế, tôi điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa nắm chặt con dao găm trong tay, sau đó nói: “Vậy ông có thể thử xem, tôi nghe nói con dao này có tên là Huyết phù dung, một khi thuốc trên đó dính vào da sẽ không thể nào chữa khỏi, để xem đến lúc đó ai sẽ là người lấy giúp ông thứ ông muốn.”

“Nhóc con, vốn tôi cũng không muốn dùng tới cách cực đoan thế này, nhưng do cậu có quá nhiều yêu cầu, 303 sẽ không cho phép người ngoài như cậu nhúng tay vào.” Lưu Hàn Thu dùng những lời rất hợp tình hợp lý để nói với tôi.

Tôi nhìn ông ta mà cạn lời, một người cả ngày chỉ muốn động tay động chân với tổ chức của người khác, thế mà có thể hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời này, da mặt của lão già này e còn dày hơn cả tường thành đấy?

Lưu Hàn Thu có lẽ cũng hiểu được ánh mắt của tôi, nhưng ông ta lại không hề để ý: “Nói yêu cầu của cậu ra, nếu có thể chấp nhận chúng ta liền hợp tác, nếu không thể thì chúng tôi cũng không phải không tìm được người khác, 701 không chỉ có một mình cậu, tôi thấy thằng mù kia còn biết thức thời hơn cậu đấy.”