← Quay lại trang sách

Chương 596 Kim Thân Của Địa Tạng

Bọn họ dám chuyển mục tiêu lên người Nha Tử.

Tôi không khỏi cười nhạo một tiếng, nếu 701 dễ mua chuộc như vậy, bọn họ đã chẳng cần tìm tới tôi, còn không phải vì cả đám đều cảm thấy tôi mới vào 701 chỉ được một thời gian ngắn, nên sẽ không có bao nhiêu cảm tình với 701 sao.

“Thứ tôi muốn, chỉ sợ các người không cho được!” Tôi cười lạnh một tiếng.

Thấy tình thế đã được khống chế, Trường Không vội vàng xen vào: “Cậu không nói ra, sao đã biết chúng tôi không thể cho được?”

“Ngoại trừ bí quyết của “Tinh Quan Yếu Quyết” ra, tôi còn muốn một thứ, chỉ cần các người cho tôi thứ ấy, tôi liền hứa sẽ giúp các người trộm huyết ngọc ra.” Tôi chăm chú nhìn Lưu Hàn Thu, đánh giá lão già này.

Trường Không cau mày, yêu cầu tôi nói ra mình muốn thứ gì?

Tôi giả vờ suy nghĩ, sau đó giơ tay chỉ vào Lưu Hàn Thu: “Tôi muốn cái đầu trên cổ ông ta.”

“Vớ vẩn!” Trường Không quát lớn.

Tôi thờ ơ nhún vai: “Mối huyết hải thâm thù giữ 303 và 701 các anh có thể không biết, nhưng tôi lại nhớ rõ ràng rành mạch. Trộm huyết ngọc đi xem như tôi đã phản bội lão Yên, phản bội 701, cho nên các người dù sao cũng phải có cái để tôi làm cớ chứ, chậc chậc, cái đầu của Lưu Hàn Thu xuất hiện lại vừa khéo.”

Sắc mặt Lưu Hàn Thu đã xanh mét, ông ta giơ con dao lên từ từ tiến về chỗ tôi, độc ác nói: “Tôi thấy cậu căn bản không có ý muốn hợp tác, nếu đã như vậy, cậu vẫn nên gặp Diêm Vương sớm một chút đi, nói không chừng cậu còn có thể gặp được Kim Địa Tạng ở đó, cũng coi như chuyến đi này của cậu không uổng phí.”

“Được rồi, tôi chỉ đùa một chút thôi, sao mấy người chẳng có chút khiếu hài hước nào thế?” Tôi buông tay: “Tôi cũng chẳng muốn gì nhiều đâu, tôi trộm huyết ngọc cho mấy người, ngoại trừ bí mật của “Tinh Quan Yếu Quyết”, tôi còn muốn mấy người đưa cho tôi hồ sơ của các vụ án đã xảy ra trong mấy năm nay.

Hồ sơ vụ án của 303 khác với hồ sơ của 701. Mặc dù hồ sơ vụ án của họ là tuyệt mật với những tổ chức khác, nhưng đối với 701 thì không phải, bởi vì công việc của 303 chủ yếu là hỗ trợ 701, bởi vậy trên hồ sơ vụ án rốt cuộc ghi những gì, không cần hỏi cũng rõ ràng, nhưng tôi muốn tìm những hồ sơ vụ án này còn vì nguyên nhân khác.

Lưu Hàn Thu dường như không thể dự đoán được yêu cầu này của tôi, ông ta lập tức ngẩn người ra, sau đó nhìn tôi đầy hoài nghi, hỏi tôi rốt cuộc có âm mưu gì?

“Tôi có thể có âm mưu gì được chứ, sao vậy, trong hồ sơ vụ án của mấy người có gì không được ghi lại à?” Tôi châm chọc một câu.

Lưu Hàn Thu trầm mặc, nhưng Trường Không đã đứng phắt dậy: “Tôi thay mặt chủ nhiệm đồng ý với cậu, nhưng tốt nhất cậu đừng có giở trò gì, đừng quên, thuốc giải cậu cần còn đang trên tay chúng tôi đấy.”

“Yên tâm, không quên được đâu.” Tôi phất tay: “Nhớ rõ, là toàn bộ! Nếu các người dám động tay động chân, tôi không sợ cá chết lưới rách đâu!”

Mãi đến lúc này, giao dịch của tôi và Lưu Hoàn Thu mới hoàn toàn được ký kết, bất kể trong lòng mỗi người còn gì chưa hài lòng, nhưng ít nhất ngoài mặt cũng xem như là hoà hợp.

****8:

Khi sự việc kết thúc, Lưu Hàn Thu lập tức bắt đầu thúc giục tôi dự đoán vị trí của Nha Tử.

“Dù sao ông cũng phải cho tôi một chút thời gian chứ?” Tôi đứng dậy, quan sát bốn phía.

Nơi này nằm sâu trong rừng rậm, địa hình có chút thấp, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một mảnh tối đen, mấy ngôi sao ít ỏi cũng chẳng hiện ra rõ ràng.

Có thể nói là sai mùa, sai thời điểm, lúc này muốn ngắm sao có thể nói là chuyện vô cùng khó khăn.

“Rốt cuộc được chưa?” Lưu Hàn Thu thúc giục.

Tôi lườm ông ta một cái: “Trong vòng 15 phút, tôi không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh gì.”

Lưu Hàn Thu tuy cảm thấy có hơi mất mặt, nhưng ông ta cho rằng mục đích tìm ra Nha Tử quan trọng hơn, cho nên vẫn phải nhẫn nhịn. Tôi thấy cuối cùng đám người này cũng ngậm miệng, lúc này mới chậm rãi đi xung quanh.

Đông Phương Thương Long Thất Túc…

Tôi âm thầm cân nhắc, đi dọc theo lộ trình ban đầu khoảng 10 mét, tìm một nơi có thể nhìn thấy rõ bầu trời hơn rồi mới chịu dừng lại.

Nhìn qua khe hở trên những tán cây, một vài ngôi sao thuộc về chòm sao Thương Long Thất Túc đang phân bố rải rác, thỉnh thoảng bị mây đen bao phủ, khó tìm ra dấu vết.

Thực ra tôi cũng không chắc lắm, nhưng trong tình huống hiện tại tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, tuy tôi không sợ chết nhưng ai lại muốn mình đang khỏe mạnh lại phải chết một cách vô duyên vô cớ đâu?

Hơn nữa, tôi cũng muốn đi tìm Nha Tử, chỉ khi nhìn thấy anh ta, tôi mới có thể biết được rốt cuộc anh ta có đang giả vờ hay không!

Vốn dĩ tôi chỉ có thái độ muốn thử, nhưng khi quan sát, tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, một số ngôi sao bắt đầu mờ đi nhanh chóng khớp với bản đồ chòm sao trong đầu tôi. Vị trí của chúng được đặt vào bản đồ sao, rồi lại kết hợp với địa hình núi Cửu Hoa, quay về hướng tây, trong đầu tôi hiện lên một bức tượng Phật.

Vài ngôi sao tương ứng với địa hình chỉ cách nhau vài nét, nhưng thoạt trông gương mặt của tượng Phật kia có vẻ nhân hậu, còn hai ngôi sao như đôi mắt lại chứa đựng lòng từ bi vô hạn! Có lẽ đây chính là Kim Địa Tạng hiển linh mà cô Tứ đã nhìn thấy ở giữa không trung sao?