Chương 597 Kim Thân Của Địa Tạng
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tương ứng với tượng Phật, nơi đó cách chúng tôi không xa, hơi chếch về hướng Tây Bắc một chút. Chúng tôi đi vòng tới vòng lui, sớm đã mất phương hướng rồi, nhưng bây giờ thông qua cách quan sát ngôi sao, ấy vậy mà tôi lại nắm được phương hướng một lần nữa.
Nhìn vào chấm đỏ trên đĩa, có vẻ như Nha Tử vẫn luôn tiến về hướng này.
“Thế nào rồi?” Lưu Hàn Thu nôn nóng hỏi.
Tôi liếc mắt nhìn ông ta, chỉ thấy ông ta vội vàng giờ đồng hồ lên: “ Đã qua 15 phút rồi.”
Nhìn đồng hồ, quả thật ông ta không hề nói dối, trong lúc bất tri bất giác, 15 phút đã trôi qua.
“Sắp đến giờ rồi, xuất phát thôi.” Tôi cũng không nói gì cụ thể, chỉ dẫn đầu cả đoàn đi về hướng Tây Bắc, có nghĩa là chấm đổ của Nha Tử đang cách chúng tôi không xa, nếu muốn đuổi kịp anh ta, chúng tôi cần đẩy nhanh tốc độ lên mới được.
Lưu Hàn Thu truy hỏi vài câu, tôi không kiên nhẫn quát: “Nếu các người còn muốn nhìn thấy phù đồ chín tầng, thì con mẹ nó đừng lải nhải với ông đây nữa!”
Lưu Hàn Thu lộ sắc mặt không vui, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Trường Không lập tức ngăn lại. Tôi một lần nữa nghi ngờ thân phận của tên Trường Không này, cứ cho anh ta là quân sư, nhưng lần nào cũng có thể dập tắt lửa giận của Lưu Hàn Thu, e là lai lịch của người này không hề đơn giản vậy đâu?
Nhưng bây giờ không phải là lúc để tâm đến chuyện này, tốc độ di chuyển của tôi càng lúc càng nhanh, trong đêm tối, tôi tiến về phía trước nhanh như một con báo, trong lòng luôn hy vọng: Nha Tử, anh nhất định phải chờ tôi.
Tôi dùng hết toàn lực, chạy được chừng một tiếng, đột nhiên, lỗ chân lông trên khắp người tôi như bị kim đâm, chẳng kịp có chút phòng bị, cả người tôi đều té ngã trên mặt đất.
Độc dược phát tác!
Giờ phút này tôi hận không thể nghiền nát Lưu Hàn Thu, mắt thấy đã sắp đuổi kịp Nha Tử, ấy vậy mà lại bị bại lộ ngay lúc này.
Cả người tôi giống như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim nhọn đâm vào, mỗi mũi kim đều đúng chỗ đau, từng giây từng phút trôi qua đều như bị tra tấn, chất độc mới chỉ phát tác được một lúc mà cả người tôi đã mướt mồ hôi.
Lưu Hàn Thu đuổi theo, vừa thấy tôi liền biết được nguyên nhân, ông ta liền giục tôi nhanh chóng uống thuốc giải.
Tuy nhiên tôi có hơi do dự, tôi muốn thuốc giải độc của bọn họ là để tiện cho việc sau này tự mình nghiên cứu, chứ tôi cũng không muốn dùng tới nó, ai mà biết đám người này có cho thêm thứ gì đó vào thuốc giải hay không.
“Nhanh lên, không còn kịp rồi…” Lưu Hàn Thu thúc giục.
Tôi nhìn ông ta một cái, rồi lại quay sang nhìn cái đĩa trên tay Trường Không, trong lúc tôi chần chờ Nha Tử lại đi xa thêm một đoạn. Lúc này không có thời gian lo lắng, tôi liền duỗi tay vào trong ngực móc bình sứ ra, vơ vội một viên thuốc giải rồi cho vào trong miệng, nuốt ực một cái.
Thuốc giải vừa vào miệng đã tan chảy, thậm chí tôi còn không kịp ném ra mùi vị của nó, nhưng lại cực kỳ hiệu quả, thuốc vừa mới lướt qua cổ họng vài giây, cơn đau trên người tôi đã nhanh chóng biến mất như thuỷ triều rút đi.
“Ha hả, không hổ là Lưu đầu hói.” Tôi vừa run rẩy đứng dậy, vừa châm chọc Lưu Hàn Thu một câu, rồi lại lao về phía trước.
Tuy rằng tôi bị ép vào đường cùng mới phải dùng tới thuốc giải, nhưng cho dù không có chuyện của Nha Tử, thì cũng chưa chắc tôi có thể chịu đựng được nỗi đau giống như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm cùng một lúc.
Quả nhiên, tên cáo già Lưu Hàn Thu đã hạ liều mạnh nhất với tôi…!
Nhưng bây giờ tôi không còn quan tâm đến tất cả những điều này nữa, tôi dùng hết sức lực chạy về hướng tượng Phật đang hiện ra trong đầu, thậm chí tôi còn không muốn tìm hiểu lý do vì sao bức tượng đó lại hình thành, chỉ biết rằng bản thân phải nhanh hơn nữa mới có thể đuổi kịp Nha Tử.
“Biến mất rồi!”
Cứ chạy như vậy thêm mười mấy phút sau, Trường Không đột nhiên hét to một tiếng.
Tôi thầm kêu không ổn, ôm tia hy vong cuối cùng, tôi quay đầu lại hỏi anh ta cái gì biến mất, anh ta ấp úng nói: “Chấm đỏ biến mất…”
Chấm đỏ biến mất đồng nghĩa với việc chúng tôi đã mất dấu của Nha Tử, hiện giờ dù có di chuyển nhanh đến đâu cũng không thể nào đuổi kịp anh ta.
“Không sao, cứ tiếp tục đi thôi.” Tôi phất tay, khẽ thở dài một hơi.
Tôi rất muốn đuổi kịp Nha Tử, đối mặt với anh ta để hỏi cho ra lẽ một số chuyện, nhưng nếu đã không đuổi kịp cũng không cần phải cưỡng cầu, rốt cuộc tôi cũng biết được đích đến của anh ta là ở đâu.
Lưu Hàn Thu tăng tốc đuổi kịp tôi: “Cậu thật sự biết được vị trí của phù đồ chín tầng sao?”
“Hiện tại ngoại trừ việc tin tưởng tôi, các người còn có thể làm gì khác?” Tôi nói mà chẳng buồn quay đầu lại.
Kỳ thật trong lòng tôi cũng không có chút tự tin nào, cuốn Tham Lang quá phức tạp, nghe Lưu Hàn Thu nói xong một câu tôi liền hiểu ra, thế nhưng không biết sự hiểu biết của tôi có đúng hay không, cũng chẳng ai có thể đứng ra bảo đảm được.
Hiển nhiên Lưu Hàn Thu có chút bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tôi không thèm để ý đến ông ta, chạy nhanh hơn theo hướng đã hình dung sẵn trong đầu.
Tục ngữ nói nhìn núi chạy chết ngựa, tôi nhìn theo sao trên trời, đoán chừng đến cả lạc đà còn phải chết.