Chương 603 Kim Thân Của Địa Tạng
Chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng chỉ có thể tìm xem thử, bằng không thì như công dã tràng mất.
Lưu Hàn Thu rõ ràng không có hứng thú gì với chuyện tìm kiếm cơ quan, cả quá trình ông ta đều nhìn tôi lom lom, như thể trên người tôi có thứ khiến cho ông ta cảm thấy hứng thú.
Tôi bị ông ta nhìn chằm chằm đến không nhịn được, nhưng lại không mở miệng. Ông ta đang định bí mật dò xét cái gì đó ở chỗ tôi, sao tôi không thử bí mật xem coi ông ta đang dò xét cái gì?
Vậy nên sự chú ý của ông ta ở chỗ tôi cũng là một chuyện tốt, có lẽ tôi sẽ nhìn ra được chút gì đó thông qua thái độ lén lút rình rập của ông ta.
Cái mà tôi phụ trách kiểm tra chính là vách tường bên cái sập thấp này, cần phải kiểm tra cả cái sập thấp dính liền luôn, vậy nên Đồ Tể nằm ở nơi đó đã trở thành chướng ngại vật của tôi.
Không hiểu sao, anh ta luôn ngăn cản tôi đến gần sập thấp. Tôi rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là hỏi Trường Không, hay là anh ta tự mình kiểm tra một khối này đi, ít nhất Đồ Tể sẽ không cản trở.
Trường Không liếc nhìn Đồ Tể một chút, sau đó lại phất tay ra hiệu cho anh ta tránh ra. Mặc dù Đồ Tể không tình nguyện nhưng vẫn dịch chuyển thân thể nhường ra một cái khoảng trống.
Nhưng mà theo như tôi thấy, anh ta vẫn đang canh chừng sập thấp, dường như rất sợ tôi phát hiện ra cái gì đó.
Tôi liên tưởng đến trước đó anh ta là người đầu tiên xông tới cái sập thấp này, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Lẽ nào anh ta đã có phát hiện gì nên mới cố ý làm ra vẻ như thế, chính là để cho tôi không phát hiện ra chăng?
Nhưng nếu là như vậy thì cách làm thông minh một chút nên là vào lúc tôi tới sẽ tránh ra ngay, không nên làm ra vẻ dấu đầu lòi đuôi dạng này.
Tôi nghi ngờ quan sát hai mắt anh ta, anh ta lại dang tay ra hiệu rằng anh ta chỉ đơn giản là muốn nghỉ ngơi ở đây mà thôi, tôi kiểm tra sẽ cản trở việc nghỉ ngơi của anh ta.
Sẽ có người bôn ba ngàn dặm từ Yến Kinh đi tới núi Cửu Hoa chỉ để nghỉ ngơi thôi sao?
Anh ta thật sự cho rằng não tôi bị bệnh đấy à?
Tôi còn chưa kịp nói ra cái nghi vấn này thì Trường Không đã dẫn đầu mở miệng.
Anh ta cười híp mắt nói: “Đồ Tể, anh phải kiềm cái tính này của mình lại mới phải, sao ngay cả một chút chuyện chính cũng không muốn làm thế hả?”
“Phó chủ nhiệm, anh cũng biết tính cách của tôi rồi mà, xin hãy tha cho tôi đi.” Đồ Tể giống như chơi xấu thoáng cái nằm thẳng cẳng lên trên sập thấp, còn lẩm bẩm tôi quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh ta.
Tôi cũng không lên tiếng, mà là mặt không biến sắc suy nghĩ về cuộc đối thoại của Trường Không và anh ta mới vừa rồi một phen, nhất thời không đoán ra được có phải là bọn họ cố ý hay không.
Nhưng tôi cũng chỉ suy nghĩ mấy giây đồng rồi rồi từ bỏ. Dù sao với tôi mà nói, bây giờ quan trọng nhất chính là tìm ra cầu thang!
Tôi ngồi quỳ ở trên sập thấp, Đồ Tể thì nằm ở ngay bên cạnh tôi.
Thỉnh thoảng anh ta còn liếc hai mắt sang theo dõi tôi, cùng với tầm mắt của Lưu Hàn Thu tụ lại cùng nhau nhìn vào, khiến cho tôi cảm giác hơi rùng mình.
Tôi luôn cảm thấy hai người này đều có mục đích gì đó, nhưng mục đích lại không hoàn toàn giống nhau. Bởi vì ánh mắt của hai người họ nhìn tôi hoàn toàn khác biệt.
Dáng vẻ của Lưu Hàn Thu cho thấy là một lòng muốn có được cái gì đó từ chỗ của tôi. Còn ánh mắt của Đồ Tể thì lại phức tạp hơn nhiều, như là đang muốn cảnh cáo tôi cái gì đó, nhưng không tiện nói ra miệng.
“Chủ nhiệm Lưu, ông nhìn tôi chằm chằm như thế, không sợ vợ ghen sao?” Tôi vừa quỳ gối lên trên sập thấp gõ gõ đập đập vào vách tường vừa trêu chọc hỏi.
Lưu Hàn Thu hừ một tiếng: “Tên nhóc cậu đây không phải não bị hư rồi đó chứ?”
“Hư hay không hư bộ ông không biết sao?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông còn nhìn tôi lom lom như vậy nữa, tôi có thể nghi là ông nhìn trúng tôi đó.”
Có lẽ Lưu Hàn Thu đã bị câu này của tôi làm cho hơi buồn nôn, mới quay đầu sang chỗ khác. Tôi nhân lúc sơ hở này bí mật liếc nhìn Đồ Tể một chút.
Đồ Tể rõ ràng cũng chú ý tới ánh nhìn của tôi, anh ta nhanh chóng há mồm nói ra hai chữ: “Cẩn thận!”
****2:
Cẩn thận!
Anh ta bảo tôi cẩn thận cái gì thì không cần nói cũng biết, bởi vì anh ta đang né Lưu Hàn Thu nói.
Tôi định hỏi rõ hơn nhưng Lưu Hàn Thu đã quay đầu lại, hung dữ nói: “Lưu Trường An, động tác của cậu nhanh lên một chút, tôi cũng không muốn bị nhốt ở chỗ này quá lâu.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là giả vờ không có chuyện gì, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Rốt cuộc Đồ Tể đang muốn nhắc nhở tôi cái gì đây. Lưu Hàn Thu đã đút thuốc độc cho tôi uống, trải qua một loạt anh tới tôi đi, tôi cảm thấy giữa chúng tôi hẳn là đã đạt thành hợp tác mang tính tạm thời rồi, còn cái gì đáng để cho ông ta đối phó tôi nữa chứ?
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra thì Đồ Tể đã đột nhiên mở miệng nói: “Chủ nhiệm, nơi này nhiều kinh Phật như vậy, ngài nói thử xem liệu có chút tác dụng nào hay không?”
Kinh Phật?
Đầu óc tôi nháy mắt nổ tung. Kinh Phật cũng chính là sách, Đồ Tể đây là đang nhắc nhở tôi cái mà Lưu Hàn Thu muốn chính là Tinh Quan Yếu Quyết của tôi!