← Quay lại trang sách

Chương 604 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi nhất thời cảm thấy mình quá ngốc, tùy tiện tin tưởng Lưu Hàn Thu quá mức. Dù cho ông ta nói rằng ông ta không học được, thế nhưng lòng tham của con người chỉ ba chữ này là có thể tóm lược hết được sao?

Bất luận là như thế nào, ông ta nhất định đều muốn lấy sách về nghiên cứu một phen, cho dù là không học được thì lấy ra khỏi chỗ của tôi cũng chẳng khác nào khiến cho thực lực của tôi giảm mạnh.

Với ông ta mà nói chính là trăm lợi mà không có một hại.

“Đúng là một con cáo già!” Tôi chửi thầm một câu trong bụng.

Tinh Quan Yếu Quyết là gia sản quan trọng nhất, là tất cả của tôi, nếu như để cho Lưu Hàn Thu thuận lợi thu được thì sau này tôi phải đối diện với liệt tổ liệt tông thế nào đây?

Không nói đâu xa, tôi phải đối diện với cô Tứ đã truyền quyển sách này lại cho tôi thế nào đây?

Tôi liều mạng ngăn cơn phẫn nộ trong lòng mình lại. Đồ Tể đã dùng loại phương thức mập mờ này nói cho tôi biết, tôi cũng không thể hại anh ta bất nghĩa.

Hơn nữa cho dù bây giờ tôi tìm đến Lưu Hàn Thu đối chất thì cũng không hề có chút lợi ích.

Ngay cả nói về nhân số thôi tôi cũng đã thuộc về thế yếu, vả lại súng và dao găm của tôi đều đã bị bọn họ tước đi rồi, tôi lại càng thêm không có phần thắng.

“Cậu nói không sai, thứ quan trọng nhất trong Phật đường chính là kinh Phật, không chừng ở trong này sẽ có cái gì đó.”

Lưu Hàn Thu ngược lại không có nghi ngờ Đồ Tể, chỉ hào hứng chắp bàn tay lại, bảo tôi và Dạ Tinh tiếp tục tìm kiếm cơ quan.

Còn ông ta và Trường Không thì bắt đầu nghiên cứu kinh Phật ở trong cái tủ âm tường này.

Trước đó tôi đã xem qua, trong tủ âm tường bao gồm cả trên sập thấp đều là Kinh Bổn Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Tôi chỉ đọc lướt qua kinh Phật chứ không đi sâu, cũng không biết trong sách kinh này viết cái gì. Cho nên bọn họ đi thăm dò cũng hợp với tâm tư của tôi.

Tôi vẫn cảm thấy hứng thú với chuyện tìm kiếm cơ quan hơn.

Đồ Tể cũng hỗ trợ đi lật kinh Phật, nhưng mặc dù anh ta biết rất nhiều chữ, vậy mà chỉ nhìn sơ qua kinh Phật thôi đã nhức đầu rồi.

Anh ta lại không có nghiên cứu gì về cơ quan, cuối cùng vẫn là bị Trường Không đuổi qua một bên nghỉ ngơi.

Tác dụng của anh ta là ở chỗ xử lý thi thể, nói rõ ràng hơn thì chắc là giết người, thế nên để cho anh ta làm những công việc này đúng là hơi làm khó anh ta rồi.

Đồ Tể được thể nằm lên trên sập thấp, bởi vì Trường Không và Lưu Hàn Thu làm ở đối diện bên này nên bọn họ vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chúng tôi, tôi và Đồ Tể cũng không tiếp tục trao đổi nữa.

Tôi cũng không trông cậy Đồ Tể có thể truyền cho tôi nhiều tin tức hơn, anh ta có thể mạo hiểm có nguy cơ bị Lưu Hàn Thu phát hiện mà cảnh báo tôi đã là báo đáp ân cứu mạng của tôi rồi.

Con người tôi cũng không phải được voi đòi tiên, cho nên cũng không có hỏi thăm quá nhiều chuyện.

Tôi gõ lên cái vách tường dựa vào sập thấp đó từng tấc từng tấc một, giữa các khối gạch kín kẽ, hoàn toàn không thấy điểm nào không phù hợp.

Thậm chí tôi còn ấn vào mỗi tảng đá một lần, cũng không thể ấn vào trong hoặc là kéo ra ngoài được.

“Một khối này không có…” Tôi thất vọng lắc lắc đầu.

Đúng vào lúc này Dạ Tinh cũng đã kiểm tra xong tình huống của cái tủ âm tường bên kia, cũng khẽ lắc đầu.

Hai người Lưu Hàn Thu và Trường Không lật kinh Phật đương nhiên cũng không phát hiện ra cái gì, trong lúc nhất thời đã rơi vào thế bí.

“Lẽ nào thật sự không có thứ gì sao?” Chúng tôi lần nữa rơi vào cái nghi vấn này.

Tôi cũng bắt đầu tự hoài nghi bản thân, mới vừa rồi tôi còn có thể nhìn thấy sao trời, tôi dựa vào năng lực xem sao đánh bậy đánh bạ cũng còn có thể giữ được một chút lòng tin, nhưng mà hiện tại tôi đã bắt đầu một chút lòng tin cũng không có.

Bởi vì bày trí của cái Phật đường này quá mức đơn giản, đơn giản đến nỗi ngay cả tôi cũng không tin trong đó có cơ quan.

Lưu Hàn Thu hỏi, giống như đang nhìn sang Trường Không: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Không ngờ Trường Không lại nhìn sang tôi, hỏi tôi có ý kiến gì không.

Tôi cắn răng, thật thà nói: “Hay là kiên trì tìm thêm chút nữa đi.”

“Kiên trì…” Lưu Hàn Thu cười mỉa một tiếng: “Trong quá khứ các người đi tìm mộ cổ chính là dựa vào kiên trì đấy à?”

Lời này của ông ta rõ ràng là đang vũ nhục 701 khiến cho tôi vô cùng giận dữ, tôi bất mãn nói: “Chủ nhiệm Lưu, nếu như ông vẫn luôn ôm loại thái độ nghi ngờ này thì xin mời lập tức rời đi!

Thiết bị lặn ở ngay trong ba lô của ông, dưỡng khí trong đó cũng đủ để cho ông lên bờ rồi, đến lúc đó ông đại khái có thể quay trở về Yên Kinh, cái gì cũng không cần bận tâm.”

“Sau đó để cho 701 các người một mình nuốt trọn công lao à?” Lưu Hàn Thu bĩu môi, rõ ràng là ông ta cho rằng tôi đây đang gài bẫy ông ta.

Tôi trừng mắt nói: “Nếu như ông muốn lưu lại, vậy thì ông câm mồm đi. Cái này nếu như đặt vào thời cổ đại thì ông chính là đang làm dao động lòng quân, phải mất đầu đó!”

“Cậu làm càn!” Lưu Hàn Thu la lên một tiếng.

Tôi cười nhạt: “Làm càn? Ông cho rằng ông là ai? Cho dù ông có là chủ nhiệm, cấp bậc cao hơn tôi thì cũng đừng quên ông là chủ nhiệm của 303, muốn xen vào cũng không quản được tới chỗ của tôi đâu.”