← Quay lại trang sách

Chương 605 Kim Thân Của Địa Tạng

“Một ngày nào đó tôi sẽ tiếp nhận 701.” Ông ta âm trầm nhìn tôi lom lom, nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng ông ta.

Tôi không hề khách sáo đốp chát lại: “Yên tâm đi, cho dù ông thật sự tiếp quản 701, đến lúc đó tôi cũng sẽ không là cấp dưới của ông.”

Lưu Hàn Thu tức giận không nhẹ, nhưng ông ta không có phát tác, chỉ là luôn nhìn chằm chằm vào tôi nham hiểm y như một con rắn độc!

Tôi không biết ông ta là bởi vì tôi cùng lắm chỉ là một tiểu lâu la cho nên dục vọng của ông ta mới không chút kiêng kỵ lộ ra ngay trước mặt tôi, hay là nói dục vọng của ông ta đã sớm giống như Tư Mã Chiêu ngay cả người đi đường cũng biết.

“Qua thêm một giờ nữa, nếu như vẫn không có bất kỳ phát hiện gì thì chúng ta sẽ theo đường cũ quay về.” Lưu Hàn Thu đưa ra quyết định cuối cùng.

Tôi không có dị nghị gì, một giờ đã đủ để cho chúng tôi dỡ từng cục gạch ở nơi này ra rồi lắp trở về.

Nếu như vẫn không có phát hiện, vậy thì cũng chỉ có thể nói chúng tôi đã tìm nhầm nơi hoặc là chúng tôi không có duyên với phù đồ chín tầng, đến lúc đó đi ra ngoài cũng không có tiếc nuối.

“Đã như vậy, tôi cũng lật kinh Phật luôn.” Tôi ngồi xuống xếp bằng ở trước sập thấp, thật ra thì tôi cũng không có cách nào, hy vọng thứ kinh Phật này có thể làm cho tôi tĩnh tâm.

Kinh Phật ở trên sập thấp đang ở trạng thái mở ra, vừa hay dừng ở trên trang đầu tiên.

“Lư hương trá nhiệt, pháp giới trá huân, chư Phật hải hội tất diêu văn…” Tôi nhìn câu đầu tiên, không nhịn được đọc lên thành tiếng.

Ở trong ấn tượng của tôi kinh Phật đơn giản chính là nam mô A Di Đà Phật, cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát.

Thế nên tôi bất chợt nhìn thấy kinh Phật này, vẫn hơi ngạc nhiên.

Tôi vốn không biết nhiều chữ, hai năm nay ở dưới sự dạy dỗ của đám lão Yên và Nha Tử, chỉ cần không phải chữ đặc biệt khó thì tôi đều có thể nhận được hết.

Nhưng mà tôi đọc xong vẫn không hiểu những lời này có ý nghĩa gì, lúc đọc cũng có vẻ mờ mịt.

Lưu Hàn Thu rõ ràng là nghe ra được sự mờ mịt trong giọng đọc của tôi, không nhịn được cất giọng khinh miệt: “Trình độ văn hóa này của cậu mà còn có thể dựa vào tinh tượng định vị được sao, chúng tôi sẽ không phải là bị cậu gài bẫy đó chứ?”

“Ông có thể đi về mà.” Tôi ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên.

Sau đó tôi lại cúi đầu tiếp tục vùi đầu vào trong kinh Phật, từng câu từng chữ niệm tới: “Tùy xử kết tường vân, thành ý phương ân, chư Phật hiện toàn thân, nam mô Hương Vân Cái Bồ Tát Ma Ha Tát…”

Kinh Phật trang thứ nhất không dài, cuối cùng dừng lại ở trên câu này: “Trong tâm không họa sắc, trong họa sắc không tâm, nhưng không rời khỏi tâm, có họa sắc mới có thể có được.”

****3:

Tôi khập khiễng đọc xong một trang này, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Mặc dù tôi đã dốc hết toàn lực dùng lòng thành lớn nhất để đọc nhưng vẫn không hiểu chút nào.

Ngay trước đó không lâu tôi còn chỉ trích Đồ Tể bất kính, vậy mà bây giờ nhìn lại, tôi đọc kinh Phật như vậy cũng không có bao nhiêu ý kính trọng Thần Phật!

“Ha ha, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được có người đọc kinh Phật thành cái dạng này đấy, nếu như không phải dựa vào thân thế của cậu, đoán chừng có đánh chết lão Yên cũng sẽ không nhận cậu vào 701 đâu.” Lưu Hàn Thu lần nữa chế giễu tôi một câu.

Tôi vẫn như cũ không phản ứng lại ông ta, cũng không phải tôi có trái tim rộng lượng mà là tôi nhạy bén phát hiện ra một màn biến hóa bất thình lình đang diễn ra trước mặt.

Chữ viết trong sách lại hơi phát sáng, nhưng chỉ kéo dài khoảng chừng nửa giây là biến mất không thấy…

Tôi dụi mắt một cái, trong chớp mắt đó tôi còn cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, nhưng sau đó tôi biết chắc chắn sẽ không.

Bởi vì tuy rằng ánh sáng kia yếu ớt nhưng lại không thể coi nhẹ được.

Tôi ngẩng đầu lên quét nhìn một vòng, nhìn vẻ mặt bọn họ chắc là không ai phát hiện ra sự khác thường bên chỗ tôi.

Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái: Lẽ nào phải tụng xong hết cả quyển kinh Phật này thì mới có thể nhìn thấy ánh sáng?

Tôi nghĩ đến đây, tiếp tục lật trang kế tiếp ra, đọc từng câu từng chữ, tổng cộng hết cũng chỉ có mười trang kinh Phật.

Sau đó tôi phát hiện, không phải chữ của từng trang đều sẽ phát sáng, chữ phát sáng xuất hiện tổng cộng ở bốn trang, hợp lại chính là “giới từ tâm phá.”

Tôi không chút do dự tin rằng câu nói này chính là chỉ cơ quan của Phật đường, nhưng tôi vẫn như cũ cứ như đang ở trong sương mù dày đặc vậy.

Giới từ tâm phá - chẳng lẽ là nói cần phải dựa vào lực lượng tín ngưỡng?

Tôi nhíu mày, sở dĩ tôi bảo Đồ Tể kính trọng Thần Phật cũng không phải do tôi có nhiều tín ngưỡng với Phật giáo, chỉ là tôi cho rằng mỗi một tông giáo đều xứng đáng được tôn trọng.

Nếu như cái này cần phải dựa vào tín ngưỡng thì tôi đoán chừng là không được rồi.

“Trong mọi người có người nào tin Phật hay không?” Tôi hỏi ra tiếng.

Lưu Hàn Thu lầm bầm một câu: “Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ…”

“Tôi tin.”

Lưu Hàn Thu đoán chừng là sắp tỏ vẻ khinh thường, nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói trong veo cắt ngang.