Chương 607 Kim Thân Của Địa Tạng
Sau đó kinh Phật trong tủ âm tường đột nhiên bốc cháy, tủ âm tường cũng theo đó ầm ầm sụp đổ.
Vách tường hai bên rút lại, một cánh cửa đen sì xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi.
****4:
“Cửa ở ngay chỗ này, thế sao vừa nãy chúng ta lại không có bất kỳ phát hiện gì nhỉ?” Vẻ mặt Trường Không không thể nào dễ coi cho được, bởi vì mới vừa rồi người phụ trách chỗ này chính là anh ta, có thể anh ta cho rằng nhìn không ra rất là mất mặt.
Dạ Tinh lắc đầu: “Vô ích thôi, nếu như không phải do ánh sáng mạnh này dẫn dắt thì cánh cửa này sẽ không mở ra.”
Cậu ta vẫn không giải thích mà lửng thửng đi tới cánh cửa kia.
“Cẩn thận một chút, để cho cậu ta đi trước dò đường đi.” Lưu Hàn Thu ngăn Dạ Tinh lại, hất cằm về phía tôi: “Cậu đi đi!”
Tôi trào phúng hừ một tiếng: “Nhát như chuột.”
“Đây gọi là không lãng phí, mạng của cậu không thể nào bì với Dạ Tinh được.” Cái đầu trọc của Lưu Hàn Thu ở dưới ánh sáng mạnh chiếu xuống cũng phát sáng, hắt lên nụ cười của ông ta, đúng là y như ma quỷ.
Tôi hờ hững quét mắt nhìn ông ta một cái, đeo ba lô thật chắc vào người rồi lần nữa bật đèn pin lên, lúc này mới bước vào cánh cửa đen sì kia.
Ngoài dự liệu là bên trong cánh cửa cũng không phải là cầu thang ở trong tưởng tượng, ước chừng chỉ có một thước vuông nho nhỏ, ngoại trừ cánh cửa đằng sau đang mở ra thì thật đúng là đã bị vây kín bởi các bức tường.
Nếu không phải đèn pin đang ở trên đỉnh đầu thì tôi thật đúng là muốn nghẹt thở: Chỗ này quá nhỏ quá tối, nếu như cánh cửa sau lưng đóng lại một cái…
Rầm!
Như là đáp lại ý tưởng của tôi, cánh cửa sau lưng truyền tới một tiếng rầm.
Tôi đột ngột quay đầu, lập tức thấy hai cánh cửa khép lại thật chặt, ở một giây sau cùng khép lại tôi nhìn thấy ánh mắt của Lưu Hàn Thu giống như rắn độc. Ánh mắt chăm chú nhìn tôi lom lom, như là muốn nuốt chửng tôi.
“Lưu Hàn Thu, con mẹ nó ông muốn làm gì?” Tôi nổi giận hét lên một câu, ngay sau đó chạy tới cạnh cửa, dùng sức nện mấy cái.
Tiếng trầm đục của quả đấm nện lên trên cửa khiến cho trong lòng tôi bồn chồn, Lưu Hàn Thu rõ ràng là không có ý định mở cửa.
Tôi bực bội đi tới đi lui trong phòng, đèn pin cũng theo bước tiến của tôi lúc ẩn lúc hiện.
Ánh đèn chói làm tôi hoa mắt, thế nhưng hết lần này đến lần khác tôi đều không thể tắt đi.
Bởi vì có ánh đèn thì tôi còn có thể giữ được lý trí, nếu như ở nơi thế này mà mất đi ánh đèn… đó mới là điều đáng sợ nhất.
Ấy thế mà nhà dột còn gặp mưa thâu đêm, suy nghĩ này của tôi vừa dứt, đèn pin trên đỉnh đầu lập tức lóe lên một cái, sau đó không tiếng động tắt mất…
Tôi lấy cái mũ xuống, trong bóng tối mò mẫm vặn mấy lần, từ đầu đến cuối đều không thấy đèn pin có phản ứng gì.
Cuối cùng tôi đành phải từ bỏ, sau đó bực bội nện cái mũ ra ngoài. Theo một tiếng bốp vang lên, tôi cũng chửi thầm một câu: “Thật đúng là gặp quỷ rồi!”
Trong bóng tối không cảm giác được thời gian trôi qua, tôi cố hết sức giữ vững bình tĩnh, hít thở chậm dần, để cho mình không còn cảm giác khó chịu này nữa.
Mục đích Lưu Hàn Thu nhốt tôi lại không cần nói cũng biết, là vì Tinh Quan Yếu Quyết.
Đồ Tể đã từng nhắc nhở tôi, tôi cũng đã đề phòng Lưu Hàn Thu rồi. Nhưng loại chuyện dò đường này tôi lại không thể từ chối, bởi vì Lưu Hàn Thu sẽ không để cho cấp dưới của mình mạo hiểm, kẻ làm chuyện này chỉ có thể là tôi mà thôi.
“Gã trọc đáng chết!” Tôi chửi một câu, sau đó móc Tinh Quan Yếu Quyết từ trong ngực ra vuốt ve.
Quyển sách này không chỉ đại biểu cho năng lực mà hơn nữa còn đại biểu cho truyền thừa của nhà họ Lưu, tôi không thể để nó rơi vào trong tay người ngoài được.
Tôi cắn răng, nhét sách vào lại trong ngực, lần nữa đi tới cạnh cánh cửa, cả giận nói: “Lưu Hàn Thu, ông cái tên tiểu nhân giết hại đồng đội này, không sợ gặp phải báo ứng sao?”
“Báo ứng à?” Giọng Lưu Hàn Thu truyền đến, bởi vì liên quan đến cách một cách cửa nên có vẻ hơi ồm ồm, nhưng không cản trở tôi nghe ra được vẻ thờ ơ trong đó: “Với đám tự xưng là người chính nghĩa các người mà nói thì người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm, cậu vẫn nên lo cho tình huống của mình đi.”
“Ông muốn làm gì?” Tôi nén giận hỏi tiếp.
Lưu Hàn Thu đột nhiên ngừng cười: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi cũng là người của nhà họ Lưu.”
“Hậu nhân nhà họ Lưu chúng tôi không có lòng dạ ác độc như ông vậy!” Tôi rống lên một câu.
Lưu Hàn Thu hiển nhiên không thèm để ý, lạnh lùng nói: “Bất kể cậu có thừa nhận hay không, suy cho cùng tôi vẫn là một thành viên chi thứ của nhà họ Lưu.”
Tôi không đáp lại, chỉ chờ câu nói tiếp theo của ông ta.
Ông ta rất nhanh đã nói tiếp: “Hừ hừ, ông nội cậu cha cậu đều là thứ vô dụng, trông chừng một ngôi mộ của người chết như vậy mà lại không thể phát dương quang đại Hắc Linh Tinh Quan!
Ban đầu còn không phải là do đám lão bất tử đó yêu cầu huyết thống thuần khiết, thà rằng để cho Tinh Quan Yếu Quyết thất truyền cũng không đồng ý truyền cho chi thứ chúng tôi. Kết quả, rốt cuộc lại phải giao cho một người ngoài nắm giữ.”
Người ngoài này đại khái là chỉ cô Tứ.