← Quay lại trang sách

Chương 608 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi im lặng lắng nghe. Lưu Hàn Thu rõ ràng là đang phát tiết. Giọng nói của ông ta lúc cao lúc thấp, có đôi khi còn kèm theo vài tiếng rống giận, rõ ràng là có oán niệm rất sâu với tổ tông.

“Rốt cuộc cô Tứ có tư cách gì mà cất giữ đồ của nhà họ Lưu chúng ta cả mấy chục năm? Ban đầu tôi còn định chịu đựng nhịn đến khi người cha phế vật của cậu chết đi, quyển Tinh Quan Yếu Quyết này suy cho cùng phải truyền lại cho tôi, ai ngờ quyển sách lại rơi vào trong tay cậu.”

Lưu Hàn Thu cất tiếng cười âm hiểm: “Đã như vậy tôi đành phải ra tay cướp đoạt thôi! Không ngờ tôi vừa mới điều tra một phen thì cậu lại biến mất, ra là đi bộ đội ở Tân Cương, còn cùng lão Yên đi một chuyến đến La Bố Bạc.”

Những lời phía sau ông ta không nói tôi cũng có thể đoán ra được, bởi vì mối quan hệ của đội trưởng Trần và lão Yên nên Lưu Hàn Thu mới chậm chạp không dám ra tay.

Bằng không dựa vào năng lực lúc đó của tôi, e rằng thật sự không có cách nào bảo vệ được quyển Tinh Quan Yếu Quyết này.

Tôi cười lạnh nói: “Nói nhiều như vậy, ông đơn giản chỉ là muốn cầm lại Tinh Quan Yếu Quyết thôi.”

“Không sai, thức thời thì mau mau giao quyển sách này ra, có lẽ tôi còn có thể lưu lại cho cậu một mạng.” Giọng Lưu Hàn Thu đầy ý muốn giết chóc.

Tôi hỏi: “Lẽ nào ông không cần huyết ngọc?”

Lưu Hàn Thu nói: “Sách cũng cần, còn huyết ngọc à, đương nhiên cũng cần rồi. Hai thứ này cậu đều phải đưa cho tôi, bằng không cẩn thận cái mạng của cậu khó mà giữ được.”

“Tôi khuyên ông nên mở cửa ra.” Tôi lạnh giọng đáp.

Lưu Hàn Thu đoán chừng không ngờ tôi sẽ không thèm bận tâm đến lời nói của ông ta, lập tức nổi giận đùng đùng nói: “Ranh con, cậu thật sự không cần mạng sao?”

“Ông đúng là não có vấn đề mà, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, tốt nhất đừng nên lấy tính mạng ra uy hiếp tôi, bằng không tôi không ngại cá chết lưới rách đâu.” Tôi thiếu kiên nhẫn nói.

Sự thiếu kiên nhẫn này một là vì Lưu Hàn Thu, vào thời khắc mấu chốt này mà ông ta lại vì ham muốn cá nhân không để ý đến bảo vật quốc gia, nếu cứ tiếp tục dây dưa nữa thì Kim Địa Tạng sẽ bị người Anh cướp đi.

Còn một điều nữa là, tôi đợi ở trong căn phòng tối nhỏ này quả thật tim đập rất nhanh.

Tôi biết mặc dù Phật giáo đại từ đại bi, nhưng cũng có trừng phạt đối với Phật tử không tuân theo giáo lý.

Bọn họ không sát sinh, cho nên sẽ không tùy tiện thanh lý môn hộ, loại “phòng sám hối” này chính là chuẩn bị cho những tên phản đồ đó.

Nơi này không có bất kỳ hình phạt tàn khốc gì, nhưng chỉ người ở trong đó mới biết trôi qua gian nan cỡ nào!

Trong phòng tối nhỏ không có thời gian, không có tiếng động, thậm chí ngay cả mùi cũng không có. Một khi con người bị ngăn cách năm giác quan thì sẽ cảm thấy còn sống không hề có chút ý nghĩa gì cả.

Không, chờ một lát nữa, tôi thậm chí sẽ còn nghi ngờ không biết có phải mình đã chết rồi hay không?

Tôi tự nhận là tố chất tâm lý rất tốt, nhưng nán lại ở chỗ này cũng rất khổ sở. Đây cũng là nguyên nhân tôi không ngăn Lưu Hàn Thu nói nhảm, có thể nghe được giọng nói còn đỡ hơn chút.

Lưu Hàn Thu rõ ràng là đã phát hiện ra mục đích của tôi, bởi vì tôi vừa thốt ra lời này, ông ta lập tức trầm mặc, hồi lâu mới nhỏ giọng cười một tiếng: “Cậu đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thế thì cứ ở lại chỗ này từ từ đợi đi.”

Quả nhiên, những lời này vừa đáp xuống, trong căn phòng tối nhỏ lần nữa yên tĩnh trở lại. Tôi mò mẫm đi đến vị trí cách cửa xa nhất ngồi xuống, sau đó bắt đầu đếm số.

Mỗi khi đếm được một phút, tôi sẽ dùng dao ngắn cướp được từ chỗ Đồ Tể nặng nề khắc xuống trên tường một vết.

Tiếng đao ngắn khắc lên trên tường chói tai đến mức khiến cho da gà của tôi nổi hết lên, nhưng tôi lại không thể dừng được. Bởi vì nếu như không biết thời gian trôi qua thì tôi sẽ rất dễ rơi vào trong cái bẫy mà Lưu Hàn Thu thiết lập.

Ngay lúc tôi đếm được mười phút, Lưu Hàn Thu đoán chừng là cho rằng sức chịu đựng tâm lý của tôi đã đạt đến giới hạn cao nhất nên lại mở miệng: “Nhóc con, cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho rõ, tôi và cậu vốn là cùng một tông, tội tình gì phải vì một quyển sách làm tổn thương hòa khí cơ chứ?”

“Ông nói không sai…” Tôi nhích ra đến cửa, giả vờ tỏ vẻ bất lực: “Tôi đồng ý đưa sách cho ông, nói hết bí mật tôi biết cho ông.”

Tôi đang nói đột nhiên giãy giụa, làm bộ như miệng mũi bị bịt, thỉnh thoảng phát ra một hai chữ: “Cứu, cứu mạng…”

“Đừng có giở trò bịp bợm!” Lưu Hàn Thu quát lớn một câu.

Tôi không đáp lại ông ta, tiếp tục phát ra tiếng ưm ưm, hơn nữa giọng nói càng lúc càng nhỏ, sau đó trực tiếp ngậm miệng.

Lúc này tôi nghe được tiếng của Đồ Tể: “Chủ nhiệm, chắc là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.”

“Trong đó không có gì cả, sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì chứ?” Giọng Lưu Hàn Thu cũng không phải rất quả quyết.

Đồ Tể lo lắng nói: “Trong này có cái gì cũng không ai biết rõ, chủ nhiệm, ngài cũng đã nghe qua cái truyền thuyết đó rồi đúng không?”

****5:

Tôi vốn đang giả vờ yếu ớt, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.

Truyền thuyết, truyền thuyết gì?