← Quay lại trang sách

Chương 610 Kim Thân Của Địa Tạng

Nếu không phải chính tôi tự tìm đường chết thì ông rất có thể sẽ dứt khoát mang theo bản lĩnh này vào trong quan tài.

Nhưng sau khi tôi chín tuổi, ông đã biết cả đời này của tôi bắt buộc phải bước lên trên con đường này, bấy giờ mới chuyển giao truyền thụ lại toàn bộ kiến thức trộm mộ mà ông biết cho tôi, rất sợ tôi chết bởi nghề này.

Dưới tình huống này, ông không có lý nào lại không kể cho tôi chuyện có liên quan tới người chi thứ. Hơn nữa những người của chi thứ này còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm…

Về những thứ này cũng chỉ có một lời giải thích mà thôi, đó chính là ngay cả cha tôi cũng không biết đến sự tồn tại của đám người này.

“Chủ nhiệm, hiện tại đã gần nửa tiếng rồi mà cậu ta vẫn không có động tĩnh, hay là chúng ta đi vào xem thử được không?” Tiếng khuyên nhủ của Đồ Tể lần nữa truyền tới.

Lần này tôi cảm nhận được Lưu Hàn Thu cũng do dự. Ông ta không có lên tiếng, hình như là đang tính toán xem tôi đến cùng có phải đang chơi mánh khóe gì hay không?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tôi điều chỉnh hơi thở xuống thấp hơn. Nếu không phải phòng sám hối quá yên tĩnh thì tôi cũng sắp không nghe được tiếng thở của mình nữa.

Mười giây, hai mươi giây…

"A!"

Ngay lúc tôi đang đếm thầm chờ Lưu Hàn Thu tỏ thái độ thì một hồi tiếng thét chói tai từ ngoài cửa truyền tới, là tiếng của Lưu Hàn Thu.

Giọng của ông ta rất có lực xuyên thấu, giống như là gặp phải thứ gì đáng sợ.

Tiếng động kia đúng là cũng không giống tiếng người có có thể phát ra.

Thứ gì vậy?

Tôi thầm giật mình, còn định hỏi theo bản năng nhưng lập tức che miệng lại.

Tiếng thét chói tai chỉ kéo dài trong phút chốc, sau đó tôi không nghe được tiếng gì nữa, cảm giác sốt ruột cực độ trong lòng thỉnh thoảng lại thúc giục tôi hỏi, nhưng lý trí lại nói cho tôi biết có thể đây là cái bẫy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng vô cùng sốt ruột của tôi cũng càng lúc càng dữ dội.

Năm, bốn, ba, hai, một…

“Ông…” Môi tôi vừa hé ra, cánh cửa vang lên một tiếng két, tôi lập tức nắm chặt dao găm, không chút nghĩ ngợi xông ra ngoài.

Người đứng ngoài cửa chính là Đồ Tể, tôi do dự không đến một giây đồng hồ, lập tức gác con dao găm lên trên cổ anh ta.

Thật có thể nói là phong thủy luân phiên lưu chuyển, trước đó một ngày tình huống của tôi và anh ta giống nhau như đúc, có điều bây giờ vị trí người bị uy hiếp đã hoán đổi.

“Ai ui, thiệt cho chúng tôi còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện nên mới cố ý tới cứu cậu.” Lưu Hàn Thu cả giận nói.

Tôi nghi ngờ nhìn ông ta một chút. Những lời mà bọn họ nói ở bên ngoài đó tôi đều nghe được, vậy mà ông ta còn mặt dày mày dạn giả vờ làm người tốt nữa à?

Có thể là nhìn ra sự ngờ vực của tôi, Lưu Hàn Thu tiếp tục giải thích: “Cậu lầm rồi, cánh cửa này cũng không phải là chúng tôi đóng, nếu như chúng tôi tùy tiện cứu cậu, bị thiệt hại thì ai chịu trách nhiệm đây.”

“Không phải ông?” Tôi hơi buồn cười: “Tôi ở trong đó ngược lại nghe rõ, bây giờ ông nói như vậy, là coi ai như kẻ ngốc hả?”

“Thì ra cậu có thể nghe thấy à.” Lưu Hàn Thu cất giọng ý tứ sâu xa.

Tôi thấy ánh mắt của đám Trường Không nhìn tôi đều thay đổi, lập tức nhận ra bọn họ im lặng trong thời gian lâu như vậy, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết.

****6:

Nhưng những thứ này đều không sao cả, tôi gật đầu: “Nghe thấy thì sao, chẳng lẽ chủ nhiệm Lưu dám nói còn không dám để cho người khác nghe sao?”

Lưu Hàn Thu giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Không không không, không phải là không thể nghe, mà nghe được bên ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn cậu cũng không thèm để ý luôn sao?”

Tôi hiểu ý ông ta, nhưng để nói là sau khi nghe ông ta hét toáng lên như vậy mà tôi vẫn không để ý thì đó chẳng qua chỉ là để lừa bọn họ thôi.

Nhưng tôi cũng không trả lời ông ta, chỉ để cho Lưu Hàn Thu đưa ra lựa chọn.

“Lựa chọn gì?” Lưu Hàn Thu hỏi.

“Chân tướng là gì?”

Lưu Hàn Thu dường như không ngờ tới tôi sẽ hỏi vấn đề này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Chân tướng gì cơ?”

“Đừng giả ngu nữa, rất nhiều lời nói và hành động của ông trước sau đều không nhất quán, hành vi cũng vậy, ông thật sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao?” Tôi siết chặt con dao găm trên cổ Đồ Tể: “Muốn mạng của anh ta, hay là chân tướng?”

Lưu Hàn Thu thu lại sắc mặt, cuối cùng cũng thay đổi vẻ nghiêm túc hiếm có.

“Cậu muốn biết cái gì?” Ông ta thản nhiên hỏi.

Tôi xoay con dao găm một vòng: “Nhà họ Lưu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc hỏi những lời này tôi vẫn nhìn chằm chằm Lưu Hàn Thu, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên mặt ông ta, nhưng một người với biểu cảm luôn phong phú như ông ta lại không có chút dao động nào.

Ông ta chỉ xụ mặt mở miệng: “Ý cậu là gì?”

“Tất cả những gì ông biết về nhà họ Lưu trước kia.” Tôi suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, ông không cần phải nói cho tôi biết về một phần của Tinh Quan Yếu Quyết, nếu chúng ta đã thỏa thuận thì tôi sẽ không ép buộc ông nói.”

Lưu Hàn Thu gật đầu: “Nhà họ Lưu trước kia à......Đây là một câu chuyện rất dài.”

“Nói ngắn gọn.” Tôi hất cằm.

Lưu Hàn Thu ừ một tiếng: “Nói đơn giản thì nhà họ Lưu vốn chỉ là người giữ mộ, mà cũng không biết có phải làm người giữ mộ đã lâu hay không, họ có được một số bí quyết, trải qua mấy đời vất vả, Tinh Quan Yếu Quyết không biết từ đâu đã ra đời!