Chương 611 Kim Thân Của Địa Tạng
Ban đầu cuốn sách này rất đơn giản, chỉ nói về việc tìm kiếm một ngôi mộ như thế nào, về sau nó dần dần trở nên phổ biến và ngày càng có nhiều người tài xuất hiện, nhà họ Lưu cũng càng ngày càng nổi danh, đáng tiếc... Không thoát khỏi lời nguyền rủa của người giữ mộ, trải qua mấy thế hệ, nhà họ Lưu dần suy tàn.”
“Suy tàn…” Không biết vì sao khi nghe được từ này, thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu tôi chính là cảnh tượng cha đang ăn thịt người chết.
Tôi nghĩ, nếu như nhà họ Lưu không bị suy tàn thì rất có thể cha tôi căn bản không cần làm loại chuyện này đi? Tôi có thể thấy được từ hành động của cha rằng ông ấy thực sự đã bị dồn vào chân tường rồi.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
Lưu Hàn Thu mỉm cười nói còn có thể có cái gì, tất cả mọi gia tộc đều theo vòng lặp này từ hưng thịnh đến suy tàn giống nhau.
Lời của ông ta hiếm khi mang theo một chút cảm khái, tôi nghĩ lúc đó nhà họ Lưu nhất định đã rất bấp bênh.
Tôi lắc đầu: “Đáp án này cũng không thoả đáng!”
“Cậu không hài lòng cũng chỉ có thể như vậy, không suy tàn mà nhà họ Lưu ngay cả cuốn sách Tinh Quan Yếu Quyết cũng không giữ được, cuối cùng còn phải dựa vào một người ngoài. Chậc, thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào, lại còn quan tâm đến huyết mạch thuần khiết.”
Có thể là biết tôi đã nghe được, cho nên đối với phần này Lưu Hàn Thu cũng không hề cố kị mà trả lời ngay.
Tôi nhìn thoáng qua Đồ Tể, thấy anh ta không có dấu hiệu giãy dụa, lúc này tôi mới mở miệng tiếp tục hỏi: “Việc nhà họ Lưu suy tàn, còn có ẩn tình đằng sau đó đúng không?”
Ẩn tình sao?
“Gia tộc nào suy tàn mà không có ẩn tình” Lưu Hàn Thu hơi cảm thán nói: “Nhà họ Lưu rốt cuộc vẫn còn tồn tại, nhưng có rất nhiều gia tộc cứ như vậy mà biến mất không thấy nữa......”
Tuy rằng biểu hiện của ông ta rất thương cảm, nhưng rõ ràng ông ta đã chuyển đề tài như không muốn nhắc tới đoạn ẩn tình thương tâm kia.
Tôi cũng không hỏi nữa mà đẩy Đồ Tể về phía trước một cái: “Được rồi, đi thôi!”
“Không đúng, ông vừa mới nói cửa phòng sám hối không phải là do mấy người đóng lại?” Tôi đột nhiên nhướng mày.
Lúc ấy sau khi đi vào phòng sám hối, cửa kia liền đóng lại sau lưng tôi, không phải ông ta còn có thể là ai?
Lưu Hàn Thu giơ tay: “Tôi lấy nhân cách ra để đảm bảo.”
Tôi rối rắm trong lòng, nhưng cũng không truy cứu nữa, tôi tin tưởng một loạt chuyện này xâu chuỗi lại khẳng định có nguyên nhân của nó, chân tướng cuối cùng cũng sẽ lộ ra.
Nhưng tôi không có ý định truy cứu, Lưu Hàn Thu lại lôi kéo không buông: “Nhắc tới chuyện này tôi lại nhớ tới, nếu chúng tôi không đóng cửa, vậy cái cửa này rốt cuộc là ai đóng? Có phải cậu lại tự biên tự diễn không đấy?”
“Tự biên tự diễn ở một nơi cực kỳ nguy hiểm thế này, chủ nhiệm Lưu, ông cảm thấy tôi có bao nhiêu cái mạng?”
Cuối cùng vẫn là Dạ Tinh chấm dứt cuộc tranh cãi của chúng tôi, hỏi tôi vừa rồi gọi bọn họ đi, chẳng lẽ là bởi vì đã biết lối ra?
“Không chắc chắn lắm, nhưng tôi đã phát hiện một thứ ở phòng sám hối.” Tôi chỉ trả lời một câu này.
Ánh mắt Dạ Tinh lướt qua tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Dù thế nào, có hy vọng cũng không nên từ bỏ.”
“Cho nên, chủ nhiệm Lưu, lần này ông định phái ai vào xem đây?” Tôi nói như đang xem kịch vui.
Lưu Hàn Thu hỏi tôi có ý gì, tôi nâng cằm gật đầu, nói bên trong hình như có một cái hộp vuông, trông như là cơ quan.
“Thứ này không ai biết được là nó có công dụng gì, có thể là công tắc tầng tiếp theo, cũng có thể là cạm bẫy muốn lấy mạng chúng ta.” Tôi nhún vai nói: “Cho nên tôi không có ý định mạo hiểm một lần nữa!”
Lưu Hàn Thu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi lập tức nói: “Ông cũng đừng dùng thuốc độc uy hiếp tôi, tốt xấu gì dựa vào những thuốc độc kia tôi còn có thể sống chừng một tháng, còn nếu thua ở chỗ này tôi sẽ lập tức mất mạng.”
“Cậu!” Lưu Hàn Thu hiển nhiên không ngờ tôi vô sỉ như thế, lời muốn nói đều bị đè nén trong lòng, nhất thời sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Tôi cố ý cười với ông ta, ông ta nổi giận đùng đùng mắng: “Một chiêu này của cậu thật đúng là chân truyền của lão Yên!”
Tôi không trả lời, bởi vì tôi không biết ông ta có ý gì, đương nhiên ông ta cũng không có hứng thú giải thích gì vào lúc này, chỉ nhìn chằm chằm vào Đồ Tể nói: “Cậu đi đi.”
“Chủ nhiệm?” Đồ Tể sợ tới mức cả người run lên.
Lưu Hàn Thu cũng không để ý đến anh ta, chỉ nói ông ta làm như vậy là thích hợp.
Đồ Tể tự nhiên hiểu được, Dạ Tinh tuy rằng hiểu nhiều, nhưng vừa nhìn thân thể đã thấy yếu đuối, về phần Trường Không, tôi chưa từng thấy qua anh ta xuất thủ, mà thấy anh ta giống như một mưu sĩ cổ đại một tấc cũng không rời đi theo Lưu Hàn Thu bày mưu tính kế hơn, về phương diện đào mộ tôi gần như chưa từng nghe anh ta phát biểu qua ý kiến gì cả.
Còn Lưu Hàn Thu người này, đương nhiên sẽ không tự mình mạo hiểm, cứ như vậy quả thật cũng chỉ còn lại có một Đồ Tể...
Đồ Tể đứng ở trước phòng sám hối do dự ước chừng hai phút, mới khẽ cắn môi đi vào bên trong.
Từ sau khi anh ta bắt đầu đi lại, tầm mắt của tôi cũng không rời khỏi anh ta, cho đến khi anh ta đi vào phòng sám hối, tôi mới thu hồi tầm mắt.