Chương 619 Kim Thân Của Địa Tạng
Bụp!
Có thứ gì đó trông giống như chiếc đuôi đập một phát vào mặt khiến tôi hoa mắt váng đầu dù đang lặn.
Tôi lập tức nổi giận, tức thì dùng con dao găm trong tay đâm sang bên cạnh, nhưng ai biết được lại đâm vào không trung, mà cơ thể giống như bị thứ gì đó hút vào.
Bụp!
Tôi chửi thầm một tiếng, con mẹ nó đây là lần thứ hai sau khi ông đây vào tháp bị ngã, cũng may lần này không cao lắm nên ngoại trừ hơi nhức mông một chút thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Tôi khiếp sợ nhìn lên trên đỉnh đầu, chỉ thấy một xoáy nước bên trong làn nước tưởng chừng như tĩnh lặng, và thứ trơn trượt đó đã đưa tôi đến trung tâm của vòng xoáy và khi tôi còn chưa ý thức được đã bị vòng xoáy hút vào.
Điều kì lạ là chỗ tôi đang đứng đã không còn nước......
Tôi cởi chiếc bình dưỡng khí ra, lúc này mới ý thức được thứ trơn trượt kia thực ra là đang giúp mình, nếu không có lực của nó, không biết tôi còn phải đi lòng vòng bao lâu nữa mới có thể phát hiện vòng xoáy này, dù sao thì nó cũng hoàn toàn ngược lại với hướng tôi đang đi lúc đó.
“Không ngờ lại tiến vào tầng thứ ba như vậy.”
Một giọng nói mỉa mai vang lên, tôi quay đầu nhìn lại liền thấy Đồ Tể đã tháo bình dưỡng khí xuống, bên cạnh có một vũng nước lớn, hiển nhiên anh ta đã ở lại nơi này rất lâu.
“Anh…” Tôi có chút không biết nói gì, bởi vì sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi, tôi có thể đoán được nguyên nhân, lại càng không biết nên nói cái gì cho phải.
Anh ta lau mặt, dường như là lau đi nước mắt, sau đó ấp úng nói: “Không cần phải nói, tôi cũng không ngốc.”
Tôi cởi bình lặn, muốn an ủi anh ta nhưng anh ta đã bỏ đi trước, nói rằng tầng thứ ba có chút quỷ dị, tốt nhất tôi nên đi xem trước!
Nhìn theo bóng lưng đó, tôi không biết nên nói gì, không ai biết rằng đáy nước tưởng chừng như rất nguy hiểm kia lại mới chính là đường sống, người tạo ra cơ quan này có lẽ là đang đo lường lòng người...
Một người bạn đồng hành trong đội sẽ bị nước cuốn xuống trước, xem vị trí cột nước kia liền biết được kết quả, mà tất cả những người xuống nước cứu người sẽ được đưa đến tầng thứ ba.
“Cảm ơn cậu đã xuống cứu tôi, đây là lần thứ hai rồi.” Đồ Tể đi phía trước đột nhiên lên tiếng.
Tôi ấp úng muốn nói gì đó thì anh ta cười khổ: “Đừng nói nữa, cái mạng này của tôi cũng chỉ đáng giá trong mắt cậu, đương nhiên, cậu cũng đừng nghĩ rằng vì điều này mà tôi sẽ phản bội 303.”
“Tôi không nghĩ như vậy.” Tôi giơ tay.
Đồ Tể quay đầu nhìn về phía tôi, như có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Đi được một lúc, tôi cũng phát hiện ra chút manh mối, nơi vòng xoáy đưa chúng tôi xuống là một lối đi dẫn vào cửa rộng cỡ hai người đi được, Đồ Tể hiển nhiên đã từng đi qua một lần, cho nên tốc độ vô cùng nhanh, mà tôi thì muốn chậm một chút, bởi vì lối đi này có chút quỷ dị.
Nó không đi thẳng về phía trước mà theo vòng xoắn ốc quanh co khúc khuỷu, ngay cả đường thẳng kéo dài một mét cũng không có.
Tôi đi theo Đồ Tể, tim đột nhiên nảy lên, đây dường như không phải là khúc cua bình thường, trong ghi chép có liên quan đến Địa Tạng Vương Bồ Tát, chỉ có một con đường đó chính là Đường Hoàng Tuyền!
“Đồ Tể, dừng lại mau!” Tôi hét lên.
Đồ Tể kinh ngạc quay đầu lại: “Sao...”
Biểu tình kinh ngạc của anh ta còn chưa kịp thu lại liền chuyển thành hoảng sợ, bởi vì giữa tôi và anh ta bỗng nhiên xuất hiện một vực sâu, mà trong vực sâu này nước chậm rãi lấp đầy, mà ở trên vực sâu bất ngờ dựng lên một cây cầu.
Dù tôi tự an ủi rằng đây chẳng qua chỉ là một cơ quan cao cấp nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng.
“Cầu Nại Hà...” Tôi hít một hơi thật sâu: “Đồ Tể, anh phải cẩn thận.”
Cho dù tôi không nói rõ nhưng anh ta cũng nhận ra được tôi đang đứng ở đầu cầu Nại Hà, còn anh ta lại ở bên kia, nếu phân chia theo địa ngục thì anh ta đã là quỷ rồi...
Vẻ mặt hoảng sợ của Đồ Tể dần nhạt đi, thật lâu sau mới từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Ông đây không tin, cái gì mà cầu Nại Hà linh tinh gì đó, trên đời này sao có thể có chuyện như vậy? Cũng chỉ là một trò lừa bịp mà thôi!”
“Có đấy.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, tôi trợn mắt không thể tin nổi.
Phía sau lưng Đồ Tể, cô Tứ đang đứng dựa vào tường, tuy rằng quần áo không lộn xộn nhưng vẻ mặt có chút mệt mỏi, điều này quả thực làm cho tôi cảm thấy thần kỳ.
Điều làm tôi cảm thấy thần kỳ hơn nữa chính là một đống người vây quanh bên cạnh cô Tứ: Lão Yên, cô Thu, Côn Bố, ngay cả Nha Tử cũng ở đây.
Trên người bọn họ ít nhiều đều có vết nhem nhuốc, thảm nhất vẫn là Nha Tử, trên vai đỏ một mảnh, trông giống như là bị một con dã thú gì đó cào cho một phát.
“Mấy người?” Tôi bối rối hỏi.
Những người này đồng loạt tụ tập đầy đủ, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một vài suy nghĩ rất gian nan, quả nhiên bọn họ đều đã sớm bàn bạc từ trước, chỉ có tôi mới là người ngoài, nếu không sao có thể có chuyện trùng hợp như thế?
“Trường An, cậu không nên hiểu lầm......” Cô Thu mở miệng trước.
Tôi xua tay: “Đừng nói nữa, hiểu lầm hay không, quan trọng lắm sao?”