Chương 620 Kim Thân Của Địa Tạng
Giọng tôi cay đắng, tôi cố gắng thuyết phục chính mình lão Yên sắp xếp như vậy chắc chắn có cân nhắc của của ông ấy, nhưng loại cảm giác bị tổ chức loại trừ này thật sự không thoải mái.
“Ai nha, Trường An, cậu cũng không cần so đo, không phải lúc ấy tôi cũng rất bối rối sao?”
Không biết có phải nụ cười làm động tới vết thương hay không, đến cuối cùng liền biến thành tiếng rầm rì.
Tôi nhíu mày, anh ta nhắc tới lúc ấy có lẽ là lúc chúng tôi tách ra, nói như vậy khi đó anh ta thật sự là muốn chia tay cùng chúng tôi?
“Còn không phải vậy à, tôi thấy lão Yên như vậy liền biết ông ấy có ý gì, nếu lão hồ ly này đã dựng lên một sân khấu kịch, tôi cũng phải phối hợp với ông ấy nha.” Nha Tử tự hào nói.
Lão Yên vỗ vào gáy anh ta một phát: “Thôi đi, nếu không phải tôi dùng phương pháp đặc biệt của 701 để nhắn lại cho cậu, với cái đầu heo này của cậu liệu có đoán ra được không hả?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bị lão Yên đích thân vạch trần, Nha Tử có chút xấu hổ, sau đó liền giải thích với tôi một chút về tình huống lúc đó, lúc ấy bởi vì bụng anh ta hơi khó chịu nên đã đi vệ sinh một chút, kết quả lại bị một tên người rừng đập cho hôn mê, không một tiếng động kéo đi.
Khi tỉnh dậy thì thấy đám người rừng đó đang phân xác chia nhau một cỗ thi thể, thi thể này không biết từ đâu tới, nhưng trong một thoáng suy nghĩ, Nha Tử biết rằng sau khi thi thể kia bị ăn xong thì sẽ đến lượt mình, không còn lựa chọn nào khác, anh ta đành phải cái khó ló cái khôn nhập bọn cùng đám người rừng, liều mạng phân xác thi thể.
“Thủ lĩnh của đám người rừng có chút đầu óc, thấy tôi như vậy liền ép tôi làm mồi nhử để mang đến thêm nhiều đồ ăn hơn, nhưng ai biết một màn này vừa vặn bị Côn Bố nhìn thấy......” Nha Tử nhún vai, hơi có chút bất đắc dĩ.
Côn Bố sắc mặt lạnh lùng không nói gì, ngược lại cô Thu sắc mặt cổ quái nói: “Nhưng cậu cũng có phản ứng nhanh quá rồi đấy, người bị phân xác kia dù sao cũng là một con người.”
“Chị Thu, nếu tôi không ra tay nhanh, thì lúc Côn Bố nhìn thấy chính là cảnh tôi bị phân xác đấy.” Nha Tử vẫn cợt nhả như cũ, nhưng đôi mắt kia của anh ta đã bị che khuất, không ai nhìn thấu suy nghĩ thật sự của anh ta.
Chuyện sau đó cũng đơn giản, lão Yên thuận thế mà làm, cố ý trở mặt với Nha Tử, chính là vì muốn phái ra một người đi trước, đi thăm dò tin tức của phù đồ chín tầng!
****2:
"Đồ Tể, cậu thật sự cho rằng không ai biết tâm tư của 303 các người thế nào sao?” Lão Yên đột nhiên nổi giận.
Đồ Tể không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh ta rõ ràng đã thay đổi.
Vốn tưởng rằng lão Yên đang nói đến chuyện Lưu Hàn Thu nhiều lần muốn hãm hại chúng tôi, nhưng ông ấy lại xua tay: “Không phải chuyện này, Lưu đầu hói tính kế người khác như cơm bữa vậy, tôi cũng không rảnh để tâm mấy cái này, chỉ là suốt dọc đường đi bọn họ cứ cố ý kéo chân làm chậm trễ. Hừ, nếu không phải ngại thân phận của ông ta thì tôi đã giết chết ông ta rồi!”
Đại khái sự việc theo lời kể của lão Yên đã rõ ràng hơn nhiều rồi, nhưng còn có rất nhiều vấn đề chi tiết và khi tôi đang định hỏi thêm thì cô Tứ đã phất tay: “Chuẩn bị sẵn sàng.”
Chuẩn bị gì cơ?
Tôi với Đồ Tể còn đang hoang mang không hiểu gì, nhưng mấy người bọn họ đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nha Tử đang định tháo kính râm xuống, Côn Bố thì lắc tay vài cái bỗng có mấy con cổ trùng có hoa văn đen vàng từ trong tay áo bay ra, cô Thu mở khoá kéo của ba lô, lão Yên thì cầm khẩu súng B56.
Tất cả mọi người đang nhìn về phía cuối con dường như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm vậy.
Ngay cả sườn mặt của cô Tứ trông cũng rất nghiêm trọng!
Anh ấy đi trước chắn ở phía trước, rõ ràng đây là một hành động bảo vệ, thậm chí ngay cả một tay lão luyện như lão Yên cũng được anh ấy bảo vệ ở phía sau, chuyện này không hề giống tác phong thường ngày của anh ấy, lúc trước thấy tôi bị Tàm Tùng hành hạ đến sắp chết mới xuất hiện thì không thể nào có chuyện lại sợ mấy người lão Yên bị thương được.
Hành vi này của anh ấy chỉ có một cách giải thích đó chính là mấy người lão Yên ở đây sẽ không thể chịu nổi một đòn của kẻ thù sắp xuất hiện trước mặt.
Rầm rầm!
Tiếng bước chân truyền đến, âm thanh đồng đều vang lên như một đội quân đã được huấn luyện.
Lòng tôi khẽ run, cầm dao găm lao về phía bên kia sông......
“Đừng lên cầu!” Lão Yên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại hét lên, nhưng đã quá muộn, cầu Nại Hà vốn đã ở trước mặt tôi, chỉ cần hơi nhấc chân là có thể bước lên rồi, lúc lão Yên hét lên thì tôi đã chạy được một nửa.
Tiếng sáo du dương đột nhiên vang lên...... Cả người tôi chấn động, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào ngực mình.
Lần này tôi tuyệt đối không nghe lầm, cây sáo U Lâm đã tự vang lên.
Tiếng sáo du dương, thậm chí mang theo nhẹ nhàng, nhưng nghe vào trong tai tôi thì lại giống như ma chú.
Tôi vẫn nhớ lão Yên từng nói trên đời này thực chất không hề có ma quỷ và tất cả những hiện tượng kì lạ mà chúng ta gặp phải đều có thể dùng khoa học để giải thích được.
Nhưng điều này phải giải thích thế nào đây?