← Quay lại trang sách

Chương 677 Ngọc Cửu Long

Lý do có thể dựa vào việc quan sát sao để định huyệt là bởi vì hầu hết các vị hoàng đế, tướng lĩnh và quan lại thời cổ đại đều tin vào bói toán, mà bói toán phần nhiều là căn cứ vào việc nghiên cứu các vì sao, bởi vì lăng mộ của họ cũng sẽ kết hợp chiêm tinh và phong thủy, tuy hai mà một, những nơi có long khí (khí tức của rồng) tất nhiên là có mộ lớn!

Tôi xem đến xuất thần, bất tri bất giác đã đến buổi đêm, khi toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức như bị kim châm mới chợt tỉnh táo lại.

Tôi cuộn người lấy thuốc giải từ trong ngực ra, run rẩy bóp một viên rồi đưa vào trong miệng, được một nửa thì tay bỗng siết chặt rồi thả viên thuốc về lại.

Không thể uống được!

Lưu Hàn Thu này là người thế nào lão Yên cũng đã nói rõ ràng, thứ ông ta cho tôi còn không biết có phải là ma túy mãn tính hay không, nếu cuối cùng bị nghiện... Tôi nghe nói có rất nhiều người đã dùng phương pháp này để ép buộc người khác làm chút chuyện mờ ám.

Loảng xoảng......

Lúc đang vặn chặt nắp bình, tay run lên khiến bình chứa thuốc giải rơi ầm một tiếng trên mặt đất.

Tôi vội vàng muốn nhặt lên, nhưng chỉ mới động một chút liền cảm thấy cả người tê dại như đã ngồi quá lâu, không, còn thống khổ hơn cái đó gấp trăm lần!

Bình thuốc giải lăn vào góc, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn rồi cuối cùng cuộn tròn người, cắn răng chịu đựng.

Chỉ cần cố chịu đủ sáu giờ đến khi trời sáng là được.

Mấy ngày nay tôi cũng lật xem mấy loại sách vở về thuốc độc, cứ cảm thấy thứ Lưu Hàn Thu ép tôi ăn vào thay vì nói là thuốc độc không bằng nói là cổ, nếu không thì sẽ không thể phát tác vào một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày được.

Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa... Tôi nghiến răng, nghĩ trong lòng như vậy.

Không biết có phải do quá đau đến mức ngủ quên hay không và đến khi tỉnh dậy cả người đều ướt nhẹp.

“Phù” Tôi thở dài.

Lúc xoay người xuống giường chân bỗng mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, cũng may tôi kịp thời đỡ lấy cái bàn bên cạnh, lúc này mới không có ngã như chó ăn phân.

Tôi lấy chút nước lau qua người một lượt, thay quần áo sạch sẽ rồi mới ra khỏi ký túc xá.

“Trường An, hôm nay đừng đến phòng hồ sơ, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Vừa xuống lầu, Nha Tử đã sáp lại gần, mấy ngày nay anh ta thường ở dưới ký túc xá chặn tôi, cho nên tôi cũng không thấy kỳ quái.

Tôi đẩy tay anh ta ra: “Sao nào, chuyện giáo sư Hứa bảo anh làm anh đã làm xong rồi à?”

Sau khi trở về, giáo sư Hứa liền áp giải Nha Tử đi đọc sách, sách gì cũng có, rất tạp nham, cảm thán nói tri thức của Nha Tử vẫn chưa đủ.

Đúng là Nha Tử có trí nhớ rất tốt, nhưng vừa nhìn thấy mấy cuốn sách dày cộm đó là anh ta liền nhức đầu, cho nên mấy ngày nay cứ muốn đưa tôi ra ngoài, như vậy giáo sư Hứa muốn phạt cũng khó, dù sao thì cũng không thể bắt nhiều người cùng chịu được!

“Tôi xem tới nỗi váng cả đầu, Trường An, cứ coi như là cậu thương tôi đi, đừng để tôi thật sự thành người mù.” Nha Tử đẩy kính râm, tôi thật sự tò mò lúc anh ta đọc sách có phải cũng đeo nó không?

Anh ta nhìn ra được suy nghĩ của tôi liền nói: “Cậu ra ngoài với tôi thì tôi sẽ cho cậu biết tôi có đeo kính râm khi đọc sách hay không.”

“Anh…” Tôi lắc đầu bất lực, anh ta thật sự vì muốn ra ngoài mà bất chấp tất cả.

Nhưng mà mấy ngày nay tôi cảm thấy buồn bục, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí liền hỏi: “Vẫn là đến chỗ của lão Trương?”

“Vẫn là cậu hiểu tôi, vậy thì đi thôi?” Nha Tử kéo tôi cùng chạy.

Tôi còn kiệt sức chưa khỏi nên vội bảo anh ta chậm một chút, nhưng sức của anh ta khoẻ đến nỗi chín trâu cũng kéo không lại, chứ nói gì là tôi?

Chưa đầy một phút tôi đã bị anh ta nhét vào xe Jeep và đi thẳng đến quán của lão Trương, vừa ngồi xuống chỗ cũ thì đồ ăn đã được bưng lên.

“Anh đã sớm chuẩn bị xong rồi à?” Tôi trêu anh ta.

Vậy mà Nha Tử lại nói với vẻ ngơ ngác: “Làm gì có.”

Tôi đột nhiên cảm thấy kì lạ liền hỏi lão Trương, nhưng ông ấy cũng nói với vẻ khó hiểu: “Không phải Tiểu Lưu cậu gọi sao?”

“Tôi á?” Tôi bỗng nhiên sửng sốt.

Lão Trương gật đầu nói: “Mới nửa tiếng trước cậu nhờ người đến đặt, còn để lại một tờ giấy đặt cơm mà.”

Nửa tiếng trước thì tôi và Nha Tử cũng vừa mới xuất phát không bao lâu.

Tôi bảo lão Trương đem tờ giấy kia cho tôi xem, tôi cầm lấy rồi cười hì hì ôm vào trong ngực: “Lão Yên đã làm một việc tốt nhỉ?”

“Ông ấy mà có thể làm ra được việc tốt này á? Thôi cậu đừng có giả bộ, chắc chắn là cậu đã muốn ăn từ lâu rồi.” Nha Tử gắp thịt dê nhúng vào trong nồi, cười khà khà.

Tôi cũng không phủ nhận, nói đùa với anh ta thêm mấy câu nữa rồi chậm rãi ăn một bữa lẩu dê, đến khi Nha Tử kéo tôi trở về thì tôi mới nói cho anh ta biết là tôi muốn vào thành phố một chuyến để tìm vài quyển sách.

“Còn có sách gì mà 701 không có?” Nha Tử tò mò hỏi.

Tôi chỉ nói là sách liên quan đến tinh tượng, anh ta cũng không nghi ngờ còn nói là muốn đưa tôi đi nhưng đã bị tôi từ chối.

Đưa mắt nhìn Nha Tử lái xe rời đi, sắc mặt của tôi hoàn toàn đen lại, xoay người lần nữa tiến vào quán của lão Trương!