← Quay lại trang sách

Chương 678 Ngọc Cửu Long

****7:

Tôi đi đến quầy, lão Trương lo lắng nhìn tôi một cái, tôi cảm kích nói: “Lần này ông làm rất tốt, chuyện này nếu để cho Nha Tử biết thì nhất định sẽ gặp rắc rối.”

“Vậy cậu...” Vẻ lo lắng trong mắt lão Trương không hề giảm, vừa nói vừa nhìn về phía phòng riêng ở trong cùng.

Tôi cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, phiền ông giúp tôi giữ bí mật là được rồi!”

“Yên tâm, nếu thật sự có chuyện gì cậu chỉ cần gọi một tiếng, tôi đã lăn lộn ở Yến Kinh mấy chục năm, cũng có chút tiếng nói.”

Tôi cảm ơn ông ấy rồi chậm rãi đi về phía phòng riêng ở trong cùng.

Vừa rồi trên tờ giấy kia không phải thực đơn gì cả mà là một câu: Về chuyện Huyết Ngọc, mời đến phòng riêng một chút!

Lời này tuy có vẻ khách khí nhưng cũng chỉ vì che dấu tai mắt người khác mà thôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, Lưu Hàn Thu vậy mà không chờ được nữa, sau khi giở trò với 701 không thành thì ông ta đã nghĩ đến việc lợi dụng tôi.

Tôi giơ tay lên, vừa mới gõ một tiếng thì bên trong đã có tiếng đáp lại.

Một tiếng két vang lên, cửa phòng bao từ bên trong mở ra, một khuôn mặt râu ria xa lạ xuất hiện trước mặt tôi.

Người này chỉ làm một tư thế mời, cũng không nói gì, cả người giống như khúc gỗ.

Tôi nghiêng người vào phòng bao, đảo mắt nhìn bên trong thì quả nhiên thấy Lưu Hàn Thu đang ngồi trên sô pha, trên tay lật một quyển sách trông có vẻ cũ kĩ.

“Đến rồi sao?” Ông ta cười như thể nhìn thấy người bạn tốt: “Trường An, cậu thật đúng là khó chờ mà.”

Tôi ngồi xuống sô pha đối diện ông ta, không nói lời nào.

Ông ta vỗ tay, lập tức có người đưa tới một chai rượu vang đỏ, rót cho hai người chúng tôi mỗi người một ly, lúc này mới khoan thai lui ra.

“Nào, cùng uống một ly.” Ông ta giơ ly rượu lên.

Tôi nghi ngờ nhìn ông ta, sau đó đặt ly sang một bên: “Ông đã điều tra tôi, nên biết tôi không uống được rượu.”

“Thật là mất hứng.” Ông ta nhấp một ngụm rượu, sau đó hăng hái đặt ly rượu sang một bên: “Vốn là muốn uống một ly với cậu, nếu đã như vậy thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi! Về chuyện Huyết Ngọc, cậu có manh mối gì không?”

“Tôi vừa mới về 701, gần đây có bao nhiêu chuyện phiền phức, tôi nghĩ trong lòng chủ nhiệm Lưu phải rõ ràng hơn tôi chứ.” Tôi cười lạnh một tiếng.

Lưu Hàn Thu từ chối cho ý kiến liền gật đầu: “Đây chính là chuyện của 701 các cậu nên tôi không xen vào, thứ tôi muốn chính là miếng huyết ngọc kia, nếu như cậu không có bản lĩnh lấy cho tôi vậy thì thuốc giải này......”

Đối với chiêu thức uy hiếp của ông ta thì tôi đã phi thường hiểu rõ, tôi chỉ nói: “Ông có đưa thuốc giải hay không thì tôi cũng phải tìm một cơ hội thích hợp mới được, ngay cả vị trí cụ thể của mật thất còn không rõ, cũng không thể đang êm đẹp lại hỏi tới chứ?

“Lời cậu nói cũng có lý.” Không ngờ Lưu Hàn Thu có vẻ trở nên dễ nói chuyện hơn: “Chỉ là chuyện này không thể kéo dài mãi được, là thuốc thì sẽ có ba phần độc, cậu nói xem có đúng không?”

Tôi không trả lời, Lưu Hàn Thu vỗ vỗ trên ghế sô pha, chậm rãi nói: “Như vậy đi, một tháng, trong vòng một tháng cậu đưa Huyết Ngọc cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu thuốc giải.”

Tôi nhíu mày, một tháng nghe có vẻ dài, nhưng liên quan đến tin tức cơ mật của 701, nào có dễ dàng như vậy? Nhưng không đợi tôi mặc cả thì Lưu Hàn Thu đã sai người đưa tôi ra khỏi phòng bao.

“Không sao chứ?” Lão Trương vẫn nhìn chằm chằm bên này, vừa thấy tôi đi ra thì vội vàng tiến lên thân thiết hỏi thăm.

Tôi lắc đầu: “Có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua là bọn họ sĩ diện quen rồi, cố ý làm ra trận thế lớn như vậy.”

Lão Trương không nói gì nữa, chỉ đưa tôi đến cửa rồi sau đó gọi một chiếc xe chở tôi trở về Cục Di Tích Văn Hóa.

Trên đường đi tôi đều suy nghĩ tại sao Lưu Hàn Thu lại nóng vội như vậy, đương nhiên cuối cùng cũng không nghĩ ra được điều gì, con người này làm việc căn bản không theo lẽ thường, nếu hôm nay ông ta không tìm tới tôi thì tôi còn cho rằng ông ta đã quên chuyện này.

Trở lại ký túc xá, tôi dùng nước lạnh lau mặt, rốt cục cũng tỉnh táo lai một chút: Chuyện này không thể kéo dài!

Tôi lấy thuốc giải từ trong ngực ra, ngồi ở trên giường phát ngốc thật lâu, chợt đứng dậy muốn chuẩn bị ra cửa, nhưng còn chưa bước ra cửa thì đã thu chân lại, cả người ngã xuống giường.

Còn chưa tới lúc, mỗi lần Lưu Hàn Thu ra tay tất sẽ có hậu chiêu, làm việc phải cẩn thận!

Lại chịu đựng thêm mấy buổi tối, lão Yên đột nhiên tìm tôi nói là Côn Bố từ Thiểm Tây gọi điện thoại tới.

Tôi lau mặt, miệng ngậm cái bánh bao lạnh rồi vội vàng đến phòng làm việc của chủ nhiệm tìm lão Yên.

“Băng đảng Thiểm Tây tuy có thực lực, nhưng cậu cũng biết khả năng chơi cổ của Côn Bố thế nào, huống chi cậu ta còn mang theo mệnh lệnh của quốc gia mà đi!

Đại đa số mấy người kia đều chấp nhận sự sắp xếp và nhận trợ cấp của chính phủ trở về cải tạo tại quê hương, còn có mười mấy cao thủ trộm mộ Côn Bố cảm thấy không tệ nên chuẩn bị mang về đây.”

Lão Yên cười híp mắt nói: “Biết là cậu để ý chuyện này cho nên tôi vừa nhận được điện thoại liền gọi cậu tới.”

Tôi gật đầu, đây coi như là lời giải thích cho lão Hàm.