Chương 685 Ngọc Cửu Long
Chỉ thấy đội trưởng Bạch nửa người tựa ở trên giường, đã sang xuân nhưng trên người bà ấy vẫn là bọc một chiếc áo thật dày, lộ ra sắc mặt tái nhợt.
“Sao lại tới nữa?” Đội trưởng Bạch khẽ cười nói.
Lão Yên đầu tiên là hỏi về thân thể của đội trưởng Bạch, lúc này mới nói ra chuyện thôn Phong Thu ở Bắc Hải, ông ấy đỏ mắt nói: “Thầy, con thật sự sợ......”
“Con vừa mới nói cái gì?” Đội trưởng Bạch đột nhiên nắm chặt cổ tay lão Yên, chống người ngồi thẳng dậy, thần sắc kích động.
Lão Yên đỡ lấy đội trưởng Bạch: “Thầy, ngài làm sao vậy?”
“Chín rồng nâng quan tài, thật sự là chín rồng nâng quan tài sao?” Đội trưởng Bạch mắt phát sáng, nhất thời ốm đau trên người tựa như biến mất.
Lão Yên lắc đầu: “Hiện tại chỉ là lời đồn, đầu tiên là nói rồng bay, hiện tại lại tới chín rồng nâng quan tài, quả thực chẳng ai nói rõ.”
“Dẫn thầy theo.” Đội trưởng Bạch nhìn chằm chằm lão Yên.
Lão Yên không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Bắc Hải cách Yến Kinh quá xa, thầy, ngài đi thế nào được?”
Đội trưởng Bạch lạnh lùng nói: “Con phải mang thầy theo, nếu thật sự là chín rồng nâng quan tài, thân thể thầy nói không chừng còn có chút tác dụng.”
Lão Yên khuyên vài câu, nhưng tâm ý của đội trưởng Bạch đã quyết, không biết là thứ gì cổ vũ bà ấy mà bà ấy lại có thể xuống đất đi lên vài bước, đưa tay muốn tự dọn đồ đi.
Lão Yên vội ngăn bà ấy lại, thở dài nói: “Nếu thầy muốn đi, vậy thì cùng đi, mấy ngày nay con sẽ sắp xếp ổn thoả, thầy chỉ cần chờ ở đây là được.”
Đội trưởng Bạch cũng biết thân thể của mình, không tiếp tục lăn qua lăn lại, khoát tay bảo lão Yên mau chóng sắp xếp, nhanh chóng xuất phát, đối với với việc chín rồng nâng quan tài lại chẳng nói thêm một câu nào.
****2:
Một đường trở về 701, lão Yên liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị trang bị lần này, một số món đồ lớn ông ấy đã liên hệ với cơ quan có liên quan ở Quảng Tây bên kia.
Chỉ cần sau khi tới thì trực tiếp lấy, chúng tôi chỉ cần mang theo một vài bộ quần áo thường dùng.
Tôi đem một bộ phi đao, hai con dao găm cùng một ít dây thừng với một ít thuốc cấp cứu nhét vào trong túi, ngẩng đầu hỏi lão Yên.
Lão Yên lắc đầu: “Chờ thêm hai ngày nữa.”
Thời gian hai ngày lặng lẽ trôi qua, tôi mới biết được lão Yên đang chờ cái gì, lão Hạ mang đến một phần báo cáo của thôn Phong Thu.
“Thôn này rất kín, cho dù chúng tôi đi điều tra, cũng chỉ có thể tra ra toàn bộ thôn Phong Thu này đều dựa vào nghề đánh cá mà sống, ra khỏi thôn bán cá, đổi lấy một ít đồ dùng sinh hoạt thường dùng rồi trở về, những người này căn bản là không ra khỏi thôn.” Lão Hạ buồn bực uống một ly nước đầy, lau miệng nói.
Lão Yên vuốt cằm như có điều suy nghĩ hỏi: “Nói như vậy, thôn này bài xích người ngoài?”
Lão Hạ đặt ly xuống: “Bọn họ cho dù lấy chồng cũng đều tìm người trong thôn, qua nhiều năm như vậy, người trong thôn bây giờ quanh đi vòng lại đều có mối quan hệ thân thích.”
Lão Yên cau mày, hồi lâu sau chỉ nói một câu đã biết, liền đuổi lão Hạ đi.
“Trường An, cậu có nghe ra được gì không?” Lão Yên lấy ra một điếu thuốc thong thả hút, vừa rồi ở trước mặt lão Hạ không hề lộ ra vẻ lo lắng.
Tôi lật bản báo cáo lão Hạ đưa, chậm rãi nói: “Ở những nơi khép kín luôn dễ dàng xuất hiện một vài chuyện xưa.”
“Thằng nhóc cậu còn đánh đố tôi nữa à?” Lão Yên tức giận lườm tôi một cái.
Tôi cười hì hì nói: “Cũng không phải là đánh đố, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, thôn Phong Thu gần biển, nếu không khép kín như vậy thì theo thời gian sẽ ngày càng giàu có tấp nập, không biết nguyên nhân gì có thể khiến cho người trong thôn này mắt điếc tai ngơ với tiền tài như vậy?”
“Đi rồi sẽ biết thôi.” Lão Yên dập tắt điếu thuốc, ánh mắt giống như xuyên qua bản báo cáo dừng lại thôn nhỏ ở phía Nam xa xôi kia.
Lần này trừ cô Thu thì có thể nói rằng tất cả chúng tôi đều được phái đi, thậm chí lão Yên cũng mang theo lão Hạ đi cùng.
“Trong một thôn làng khép kín như vậy, có một người chuyên về tình báo, tìm hiểu tin tức cũng có thể làm được chút chuyện lớn.” Lão Yên nói.
Lão Hạ nhanh chóng đem chuyện trong tay giao cho học trò của ông ấy, tùy tiện thu xếp hai bộ quần áo liền thúc giục chúng tôi xuất phát, xem ra rất quan tâm đến chuyện này!
Nha Tử lái xe, nghe theo sự phân phó của lão Yên, mặt không biểu cảm dẫn đội trưởng Bạch lên xe, lúc này mới dừng xe ở cửa Cục Di Tích Văn Hóa.
Đội trưởng Bạch ngồi ở hàng cuối cùng của chiếc xe việt dã, trên người đắp một tấm thảm thật dày, dưới chân đặt một chiếc túi màu xám tro, không nhìn ra được bên trong chứa gì.
Ngay cả Côn Bố nhìn thấy đội trưởng Bạch như vậy cũng giật mình.
“Già rồi...” Đối với lời hỏi thăm của mọi người đội trưởng Bạch chỉ dùng hai chữ này để đối phó, sau đó liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi biết bà ấy đang nhìn gì, lúc vừa về Yến Kinh, lão Yên đã nói muốn đưa bà ấy về 701, nhưng lúc đó bà ấy đã từ chối, cảm thấy sau khi đã rửa sạch nỗi oan ức thì mới có thể tiến vào, nhưng hiện tại......
Vẻ mặt bà ấy nhìn Cục Di Tích Văn Hóa như đang nhìn đứa con của mình, một người sắp qua đời nhìn đứa con đang bấp bênh của mình.
“Thầy, ngài sẽ khỏe lại.” Cho dù là lão Yên, giờ phút này cũng không khỏi lừa mình dối người.