Chương 686 Ngọc Cửu Long
Đội trưởng Bạch chỉ cười nhẹ, không nói chuyện, chúng tôi liền xuất phát trong bầu không khí nặng nề như vậy.
Bắc Hải cách xa Quảng Tây, chúng tôi vốn định từ Yến Kinh trực tiếp ngồi máy bay đi đến, nhưng bởi vì đội trưởng Bạch muốn đi theo nên chúng tôi chỉ có thể tự mình lái xe.
Đội trưởng Bạch là một người đã mất tích từ mười mấy năm trước, hộ chiếu đã sớm biến mất, chúng tôi cũng không phải không làm ra được thân phận để mua vé máy bay cho bà ấy, nhưng đằng sau lưng còn có Lưu Hàn Thu nhìn chằm chằm.
Thấy đến đó cần phải mất ba ngày, tất cả mọi người lên xe đều tranh thủ ngủ bù.
Trên đường đi lão Yên đã phát cho mỗi người chúng tôi một tấm thẻ công tác, danh hiệu của tôi là trợ lý trưởng khoa môi trường.
“Cái này dùng để làm gì?” Tôi kiểm tra giấy tờ, đoán là thật.
Lão Yên cười: “Cậu cho rằng thôn Phong Thu dễ vào à? Thứ nhất nếu không có thân phận chúng ta không thể vào được, thứ hai là cứ như vậy mà vào làm việc cũng bất tiện.”
“Vẫn là ông suy nghĩ chu toàn.” Giáo sư Hứa đeo thẻ công tác lên cổ, danh hiệu cố vấn học thuật rất hợp với ông ấy.
Lão Yên xem như nước đến chân mới nhảy nói cho chúng tôi biết một ít nội dung công việc hàng ngày của khoa môi trường, chính là ngóng trông đến lúc đó chúng tôi giả vờ cho giống một chút.
“Thầy, ngài không có giấy chứng nhận, chỉ sợ…” Lão Yên khó xử nhìn đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch đang dựa vào ghế, nghe vậy mở mắt mỉm cười: “Thầy không cần.”
Tôi nghi hoặc nhìn bà ấy, nhưng bà ấy đã nhắm mắt lại, dáng vẻ nhìn như muốn ngủ, không có chút ý định muốn giải thích.
Xe chạy ra khỏi Yến Kinh, tôi do dự mãi vẫn hỏi lão Yên lần này cô Tứ có tới hay không?
“Cậu nhờ nhân viên ngoài biên chế nhiều lần rồi xem thành nhân viên chính thức luôn à.” Lão Yên buồn cười lắc đầu, cô Tứ vốn là nhân viên ngoài biên chế, nhưng mà cũng còn phải xem tâm trạng nữa.
Tôi khó hiểu nói, từ khi tôi vào 701 tổng cộng có ba lần làm nhiệm vụ thì có đến hai lần đều gặp cô Tứ.
Nha Tử cười ha ha: “Quên đi, do cậu may mắn thôi, tôi đã ở 701 nhiều năm như vậy rồi cũng chưa gặp qua cô Tứ đấy.”
“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nha Tử liếc mắt nói: “Không phải tôi đã nói nhiều lần rồi sao, là cậu không để trong lòng thôi.
Quả thật, ngay từ lần đầu khi cùng Nha Tử nhắc tới cô Tứ, anh ta quả thật rất kinh ngạc, nói cho dù có thể từ xa xa liếc mắt nhìn cô Tứ một cái cũng mừng lắm rồi.
Nói cách khác, nhiệm vụ sau này cho dù không có cô Tứ thì cũng rất bình thường?
Lòng tôi chợt thấy trống trải.
Nha Tử quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó lại xoay người trở về, chuyên tâm lái xe.
Ánh mắt của anh ta giấu ở phía sau kính râm, lại làm cho tôi cảm thấy giống như anh ta đã nhìn thấu điều gì, nhất thời trong lòng cảm thấy chột dạ!
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt cảm giác chột dạ kia liền biến mất, thích một người vốn không cần phải chột dạ.
Tuy nói đi xe có thể chỉ cần ba ngày, nhưng ở giữa chừng chúng tôi luôn phải nghỉ ngơi một chút, huống chi còn có người bệnh là đội trưởng Bạch, chúng tôi càng chịu khó nghỉ ngơi, lề mề mất năm ngày mới tới Bắc Hải.
Bắc Hải là một thành phố không có mùa đông, trước khi vào Quảng Tây chúng tôi còn mặc áo khoác dày, vừa đến Bắc Hải liền thay áo ngắn tay, ngay cả cơ thể của đội trưởng Bạch thoạt nhìn cũng thoải mái không ít.
Lão Yên tỏ vẻ đây đúng là một nơi tốt, về sau có thể đưa đội trưởng Bạch đến Bắc Hải an dưỡng, không chừng thân thể có thể tốt dần lên.
Đội trưởng Bạch tự nhiên cũng không từ chối, mặc dù bà ấy rất cởi mở, nhưng nếu có thể chống đỡ đến ngày vạch trần được Lưu Hàn Thu thì tự nhiên bà ấy cũng sẽ không từ chối!
****3:
Chúng tôi không vội vã lên đường mà tìm một quán cơm ở Bắc Hải rồi gọi mấy món đặc sản của địa phương, trong lúc chúng tôi đang gọi món thì lão Hạ đã bắt chuyện với nhân viên phục vụ.
Trò chuyện một hồi liền nói đến tin đồn chín rồng nâng quan tài đang gây xôn xao.
“Còn không phải à? Truyền đi có mắt có mũi, tám con rồng đều là màu vàng rực rỡ, nhưng con dẫn đầu lại đen như mực.”
Nhân viên phục vụ hiển nhiên cũng có tinh thần hóng chuyện, lầm bầm nói: "Đều nói bên trong quan tài này nhất định là Long Vương."
Chúng tôi nhìn nhau, nhân viên phục vụ cũng trợn tròn mắt: “Các anh không phải người nơi này nhỉ? Tin đồn này vậy mà đã truyền ra ngoài rồi.”
“Đúng vậy, chúng tôi tới đây chính là vì điều này.” Lão Hạ rung đùi đắc ý nói: “Thời buổi này phát hiện được mấy chuyện kỳ lạ cũng thật không dễ dàng mà.”
Nhân viên phục vụ bị lão Hạ chọc cười: “Vậy anh phải đi xa hơn về phía nam, thôn làng ở đó vô cũng hẻo lánh, nếu không phải lần này xảy ra chuyện thì một người địa phương như tôi cũng không có ấn tượng gì về nơi đó cả.”
“Chuyện này bình thường thôi, một thành phố có biết bao nhiêu thôn làng, ngay cả những người dân địa phương cũng không thể nhớ hết được.” Lão Hạ cười nói.
Nhân viên phục vụ lại lắc đầu: “Tôi thì khác, quê tôi chỉ cách thôn làng đó hơn mười dặm, những vùng lân cận khi còn nhỏ tôi đã từng đến đó chơi hết rồi, nhưng lại không biết ở đó có thôn làng trong tin đồn lần này, rất nhiều người cũng cảm thấy hứng thú với thôn làng đó, nói là muốn đến xem nhưng đều bị người trong thôn đuổi ra.