← Quay lại trang sách

Chương 691 Ngọc Cửu Long

Bãi cỏ hoang nơi mà chúng tôi vừa dừng lại hoàn toàn là một thủ thuật che mắt, cho dù có người nhàn rỗi nhàm chán nhìn thấy con đường dốc kia thì cũng rất khó mà tìm ra con đường chính xác trong những con đường mòn rậm rạp để đi vào trong khu rừng.

Ngay cả khi có đến được thì hầu hết mọi người cũng sẽ dừng ở đây, cho dù vào rừng, còn có bụi cây ngăn cản, bình thường nhàn rỗi không có việc gì thì người ta cũng không phí công phí sức như vậy.

Cho dù là người có mục đích mà gặp phải một mớ rắc rối như vậy thì khi đến được thôn Phong Thu, hiệu quả chiến đấu của họ sẽ giảm đi rất nhiều.

Mặc dù nhìn có vẻ không cao minh lắm, nhưng chính những thứ bình thường này lại khiến lòng người rối rắm.

Lấy nhóm người chúng tôi làm ví dụ, cơ quan huyền môn hay mê cung bát quái cũng không sợ, ngay cả giáo sư Hứa với Nha Tử cũng có thể phá được hầu hết chúng, chúng tôi chỉ sợ là không có cái gì cả.

Chúng tôi đã quen với việc ứng phó các loại cơ quan, đến khi không có gì cả thì lại buồn tay buồn chân.

“Tôi đã nhường ra một căn nhà cho mấy người rồi, có ba phòng, mấy người tự phân chia đi.” Giọng người đánh cá nhàn nhạt, sau đó liền dẫn đầu vào thôn.

Có thể đang là giờ nấu cơm nên trong thôn không thấy có nhiều phụ nữ, ngược lại là có một đám đàn ông vừa đánh cá trở về.

Bọn họ quả nhiên giống hệt như trong tình báo, ngay cả khi ra biển cũng bọc kín cơ thể, chỉ lộ ra mặt và tay!

“Ha ha, Côn Bố, anh thích hợp sống ở đây này.” Nha Tử nhìn những người đánh cá này, lại nhìn Côn Bố.

Côn Bố còn bọc kín hơn cả họ, thậm chí còn không để lộ cả tay.

Anh ta liếc mắt nhìn một cái, như đang hỏi Nha Tử có phải ba ngày không đánh liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói?

“Đùa thôi mà ha ha.” Nha Tử liên tục xua tay, còn không có tiền đồ liên tục rụt người về phía giáo sư Hứa.

Nhưng những lời này của anh ta lại thu hút sự chú ý của người đánh cá dẫn chúng tôi vào, người này cẩn thận đánh giá Côn Bố một chút, trong ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi.

“Người anh em này, cậu cũng làm nghiên cứu môi trường à?” Người đánh cá hỏi.

****6:

Côn Bố nghe vậy không hoảng loạn chút nào mà lạnh lùng hỏi: “Sao vậy, không giống à?"

“Tôi chưa từng thấy ai làm về môi trường, cũng không biết môi trường ở đây có thể làm được gì." Vẻ mặt người đánh cá vô cùng bài xích: “Trưởng làng nói với chúng tôi, mấy người cùng lắm chỉ có thể ở lại đây nửa tháng. Sau nửa tháng nhất định phải rời đi.”

Lão Yên không để ý đến thời hạn, ông ấy cười nói: “Anh trai, còn chưa biết anh họ gì.”

“Trịnh Tam.” Người đánh cá vốn không muốn nói, nhưng có lẽ vì nghĩ chúng tôi sẽ ở lại đây nửa tháng, không nói cũng không ổn lắm nên mới cứng ngắc nói ra hai chữ.

Khi đang nói chuyện, chúng tôi đã đến căn nhà mà ông ta sắp xếp, tôi vừa nhìn thoáng qua đã hiểu. Căn phòng này nằm ở giữa ngôi làng, trước sau trái phải đều có nhà ở. Có thể nói chỉ cần hắt xì một cái bọn họ đều có thể nghe được. Lòng cảnh giác cũng thật lớn!

Lão Yên làm như không biết mà cõng đội trưởng Bạch vào.

Căn nhà này chắc chắn được dọn dẹp tạm thời, dấu vết sinh hoạt bên trong vô cùng rõ ràng, trên bàn nhà chính vẫn còn để mấy dĩa đồ ăn thừa.

Trịnh Tam đưa chúng tôi đi dạo quanh nhà một lúc, bố cục cũng trở nên rõ ràng hơn. Có hai phòng ngủ ở phía bên phải nhà chính, bên trái là một căn phòng tương đối rộng, bên cạnh là phòng bếp.

Vừa vào phòng bếp là thấy một cái nồi, bên cạnh là cái bàn được mài từ đá. Phía trên để rải rác tô chén, bên dưới có những túi vải đã được mở hoặc vẫn buộc chặt, chắc là đựng nguyên liệu nấu ăn.

Lão Yên cõng đội trưởng Bạch vào phòng ngủ phía bên phải, sau khi thu xếp cho bà ấy xong mới rời khỏi phòng.

Ông ấy cẩn thận đóng cửa lại và mỉm cười cảm ơn Trịnh Tam, sau đó nhờ Trịnh Tam tìm một người có kinh nghiệm để ngày mai đưa chúng tôi đi xung quanh lấy chút mẫu vật.

Tôi phát hiện ngay khi lão Yên vừa nói xong câu này, sắc mặt của Trịnh Tam rõ ràng đã thả lỏng hơn một chút!

Tôi âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó theo tín hiệu của lão Yên, nói chúng tôi cần nghỉ ngơi để đuổi khéo Trịnh Tam về.

Trịnh Tam cũng không vòng vo mà lạnh lùng cảnh cáo: "Nhớ cho kỹ, không có việc gì thì đừng ra ngoài."

Lão Yên chỉ cười cười gật đầu, sau đó Trịnh Tam bị tôi nói hai ba câu đuổi về.

“Tôi ở chung phòng với Trường An.” Lão Yên nhanh chóng sắp xếp: “Lão Hạ, lão Hứa, hai ông ở trong căn phòng lớn nhất với Nha Tử và Côn Bố đi.”

Sau khi tìm chỗ đặt thiết bị của mình xong thì mọi người đóng cửa lại.

Nhưng cánh cửa đóng cứ như không đóng, khoảng trống ở giữa ít nhất có thể nhét vừa một nắm tay, tôi duỗi tay chạm vào, cười lạnh: “Đây là mới bị cưa đi nè, tưởng bôi một ít dầu thông là có thể qua mắt được à."

“Trong thôn này hình như đúng là có chuyện gì đó.” Lão Yên kéo ghế ngồi xuống tại chỗ: “Bọn họ muốn nhìn thì cứ cho bọn họ nhìn. Có lẽ bọn họ giỏi việc đánh cá, nhưng nghiên cứu môi trường hay nghiên cứu những thứ khác bọn họ cũng không phân biệt có gì khác nhau đâu.”

Chúng tôi cũng cười, đúng vậy, chúng tôi đang đối mặt với một đám dân làng chài thiếu kiến thức. Bọn họ có thể nhìn thấy manh mối gì được chứ?