← Quay lại trang sách

Chương 690 Ngọc Cửu Long

“Đó là gì vậy?” Tôi nhìn chằm chằm vào bẫy chuột, phía trên còn có một vết màu đen sẫm, không cần nghĩ cũng biết là vật gì.

Lão Hạ nhìn hướng gió thổi tới, ánh mắt có chút thâm thuý: “Cái này phải đợi vào thôn mới biết được...”

Ông ấy vừa dứt lời, tôi liền nghe được một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân này không thuộc về bất kỳ người nào trong số chúng tôi.

Tiếng bước chân của con người không giống nhau, lăn lộn ở 701, bất kể là thân thủ tốt như Côn Bố NhaTử, hay là thân thủ yếu hơn một chút như giáo sư Hứa, thì khi bước đi vẫn phát ra tiếng.

Nhưng tiếng bước chân này rất chậm và nặng nề, tựa như mỗi bước đi đều phải hết sức thận trọng!

Lão Hạ lập tức ra dấu làm động tác im lặng, đám người lão Yên cũng nhanh chóng nấp đi, Côn Bố đi tới cửa xe còn đội trưởng Bạch vẫn ở yên.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tiếng bước chân rơi xuống nặng nề, như thể người kia đang đưa ra một quyết định quan trọng, cuối cùng thì chủ nhân của tiếng bước chân này cũng bước ra từ phía bên kia bụi rậm.

Cỏ dại mọc cao nhưng cũng không đủ để có thể che khuất một người, nhưng phải đến khi người này cách chúng tôi chưa đầy mười mét thì chúng tôi mới có thể nhìn thấy đối phương.

Người này mặc một chiếc áo vải thô, đội mũ rơm, toàn thân chỉ để lộ ra tay với mặt, ống tay áo và ống quần đều buộc chặt.

“Hẳn là tới đón chúng ta.” Lão Yên thấp giọng nói.

Người này sau khi đến gần chúng tôi thì bước chân càng nhanh hơn, đợi đến lúc tới gần, đôi mắt đục ngầu của đối phương lần lượt đảo qua người chúng tôi, thậm chí còn thăm dò nhìn vào trong xe một cái, lúc này mới mở miệng, thanh âm khàn khàn giống như đang đè nén cảm xúc.

“Sao lại có thêm một người?”

Lão Yên nâng mắt còn chưa kịp nói chuyện thì một âm thanh yếu ớt từ trong xe truyền ra: “Cũng chỉ là một người sắp chết, nghe nói phong thuỷ ở thôn Phong Thu tốt cho cơ thể cho nên mới đi nhờ xe mà thôi.”

Theo những lời này, khuôn mặt tái nhợt suy yếu của đội trưởng Bạch cũng từ phía sau Côn Bố lộ ra, trông dáng vẻ có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Lúc trước tuy rằng kém nhưng cũng không thể kém đến mức này chứ?

Tôi có chút nghi hoặc, nhưng người đánh cá bên kia đã nói: “Chỉ có sáu người được vào.”

Đối phương vẫn lặp lại lời này, cho dù lão Yên có nói khô nước miếng thì đối phương vẫn lấy ra mệnh lệnh nhận được là tới đón sáu người để ngăn chúng tôi.

Đội trưởng Bạch đưa tay ngăn lại hành động tiếp tục khuyên bảo của lão Yên: “Quên đi, Nha Tử, cậu đưa tôi về đi! Về thành phố Bắc Hải cũng được, tôi có thể tự chăm sóc mình, các cậu xong việc rồi quay lại đón tôi cũng được.”

Lão Yên sắc mặt nhanh chóng trầm xuống: “Thôn Phong Thu có phong cảnh hữu tình, thích hợp dưỡng lão, sức khoẻ thầy tôi đã yếu lắm rồi, bây giờ mà rời đi thì không biết có thể gặp mặt lần cuối được không! Anh trai à, anh có thể chăm chước được không, bà ấy cũng chỉ cần một cái giường có thể nằm là được.”

Không biết câu nào của lão Yên khiến người đánh cá đó mủi lòng, người này bắt đầu do dự, lão Yên liên tục lải nhải đội trưởng Bạch có thể không sống được bao lâu nữa, cuối cùng người này mới đồng ý: “Có thể cho bà ấy vào thôn, nhưng không thể ra ngoài.”

“Với cơ thể này của tôi, có muốn ra khỏi cửa cũng không ra được.” Tiếng cười khổ của đội trưởng Bạch từ trong xe truyền đến.

Người đánh cá cuối cùng cũng buông bỏ sự nghi ngờ: “Mấy người đi bộ theo tôi đi, đường phía trước không dễ lái xe.”

Lão Yên nghe vậy liền đi đến bên cạnh xe cõng đội trưởng Bạch lên, sau đó chúng tôi đều mang theo đồ đạc, tìm một ít cỏ dại và lá cây phủ lên xe che lại rồi theo sau người đánh cá kia.

Người này mang theo chúng tôi đi về hướng mà người này vừa tới đây, cách đó khoảng mười mét có một con dốc bị cỏ dại mọc tươi tốt che khuất, nếu không đến gần thật sự là rất khó phát hiện.

Con dốc này vừa nhìn đã biết bình thường không có người qua lại, cỏ dại phủ bên trên dài khoảng một mét và bị giẫm đạp lung tung.

Tôi đỡ lão Yên chậm rãi đi tới, đội trưởng Bạch ghé vào trên người ông ấy không nói một lời, nhắm mắt lại như ngủ, lại như đang suy nghĩ gì đó.

Đến chân dốc, sau khi đi ngoằn ngoèo giữa đám cỏ dại, lại xuyên qua một mảnh rừng không lớn không nhỏ, cuối cùng tôi cũng thấy được khói bếp.

Gió biển thổi mạnh hơn, thổi từ nơi khói bếp lượn lờ bay lên, mang theo một mùi biển nồng nặc.

Nhìn từ xa, thôn làng trông rất nhỏ, chỉ khoảng mười mấy hai mươi hộ gia đình, nằm san sát nhau với không gian sinh hoạt khá chật hẹp. Ở phía rìa ngôi làng có một nơi tương đối trống trải với nhiều loại giá kệ khác nhau của người dân, có lẽ nó được dùng để phơi đồ khô, hiện tại đã muộn nên trên giá kệ đều trống rỗng.

“Đúng là tiên cảnh.” Lão Yên tán thưởng một tiếng từ đáy lòng, quay đầu lại nói với đội trưởng Bạch: “Thầy, có lẽ người ở đây hai ngày sẽ tốt lên thôi.”

“Hy vọng là vậy.” Đội trưởng Bạch nhấc mắt nhìn lướt qua thôn làng rồi lại ngủ thiếp đi.

Tôi chú ý tới người đánh cá kia đã liếc nhìn bên này một cái, có thể là cảm thấy được tôi đang nhìn nên lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục dẫn đường.

Cuối cùng khi đứng ở cửa thôn Phong Thu, tôi không thể không bội phục tính khép kín của thôn làng này.