← Quay lại trang sách

Chương 694 Ngọc Cửu Long

“Mấy người tới lần này là ai?" Một giọng nói thô lỗ vang lên, vừa nghe đã khiến cho người khác cảm thấy đây nhất định là một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón.

"Họ nói họ làm về môi trường. Tôi không rõ nơi này của chúng ta có môi trường gì tốt để làm nữa?" Giọng nói này rất quen tai, đúng là của Trịnh Tam đã đón tiếp chúng tôi vào làng.

Ông ta phàn nàn thêm vài câu nữa, nhưng có vẻ đã tin tưởng chúng tôi.

Tôi cứ thế mà nghe, trong phòng chắc là có năm người, chủ nhân của giọng nói thô lỗ hẳn là có địa vị cao trong làng, tuy không nói nhiều, nhưng lần nào cũng nói vào trọng tâm. Chỉ bằng vài câu nói đã nghi ngờ thân phận của chúng tôi, hơn nữa còn nói rõ những sắp xếp về sau của chúng tôi.

“Tam Nhi, hai ngày này cậu đừng ra biển, tìm mấy thanh niên cường tráng để mắt tới bọn họ, nếu thành thật thì không sao. Còn nếu không thành thật..." Giọng nói thô lỗ trong đêm tối khiến người ta dựng hết cả tóc gáy.

Trịnh Tam đáp lại, như thể rất thích công việc để mắt đến chúng tôi.

Tôi nhìn lão Yên bên cạnh, cảm thấy bản thân quả là thiếu suy nghĩ. Ông ấy chắc chắn không thể dẫn tôi đi dạo quanh làng mà không có lý do. Rõ ràng là đã sớm đoán được những người này sẽ làm ra chuyện xấu vào ban đêm.

“Lão …"

Tôi vừa mở miệng thì đã bị lão Yên che lại, ông ấy lắc đầu với tôi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ hiếm thấy.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tôi dùng ánh mắt dò hỏi, cũng không biết hôm nay tối như vậy ông ấy có thể nhìn thấy được gì không.

Lão Yên bịt miệng tôi lại sau đó dẫn theo tôi từ từ lui về. Cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói của những người đó nữa thì ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy?” Tôi khẽ hỏi.

Lão Yên thở hắt ra: “Nói lại những gì cậu vừa nghe thấy xem.”

Tôi nhìn ông ấy với vẻ nghi ngờ, nhưng não lại nhanh chóng nhớ lại, sau đó nói ra từng chữ một tất cả những gì mình vừa nghe và đoán được.

Lão Yên gật đầu: “Cậu nghe rất cẩn thận, phân tích cũng rất có lý, nhưng cậu đã bỏ qua một chuyện.”

“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên nhìn ông ấy.

Lão Yên nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, nhìn đến mức khiến tôi nổi hết cả da gà: "Tại sao bọn họ lại chọn thời điểm này?"

****8:

“Muốn giết người thì dĩ nhiên phải lựa lúc trăng cao gió lớn rồi…” Tôi mở to miệng nói, lập tức hiểu ý của lão Yên.

Đây là thôn Phong Thu, chúng tôi là người ngoài, bọn họ không cần vì chột dạ mà phải đợi đến tối mới xử lý chúng tôi. Ngay cả khi bọn họ đứng bên ngoài cửa nhà chúng tôi nói chuyện thì chúng tôi cũng chưa chắc nghe được, mà có nghe thì cũng chưa chắc hiểu được!

Ngôn ngữ ở vùng Quảng Tây thực sự rất khó hiểu, nhưng bọn họ lại nói bằng tiếng phổ thông. Mặc dù không chuẩn lắm nhưng lại không ảnh hưởng đến việc tôi nghe hiểu.

Đồng tử của tôi không khỏi co rụt lại. Âm mưu hại người gì chứ, đây rõ ràng là đã bắt đầu hãm hại rồi…

Tôi nhìn lão Yên, sắc mặt ông ấy cũng rất xấu, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được, lặng lẽ kéo tôi trở về. Nhưng chỉ mới đi được hai bước, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau...

Tôi vội nhìn lão Yên, ông ấy ra hiệu cho tôi đừng hoảng, sau đó kéo tôi tăng tốc, im lặng lẻn đi giữa những căn nhà.

Sau cơn hoảng loạn ban đầu, tôi dần bình tĩnh lại và giữ chặt lấy lão Yên, ngăn cản động tác nhanh chóng quay trở về nhà của ông ấy.

Nếu những người này cố ý nói cho chúng tôi nghe thì chắc chắn đã đợi sẵn ở nơi chúng tôi đang ở, bây giờ mà quay về khẳng định chính là tự rơi vào bẫy!

“Ngoài việc về nhà thì không còn cách nào khác, mọi nơi trong làng này đều ẩn chứa nguy hiểm." Lão Yên khẽ nói.

Tôi lắc đầu, nói chưa chắc, rồi kéo lão Yên chạy nhanh.

Lúc đầu lão Yên còn không hiểu lắm, nhưng có thể sau đó đã hiểu được ý tôi nên chạy càng nhanh hơn.

Tôi dẫn theo lão Yên tránh tiếng bước chân, chạy thẳng ra khu rừng bên ngoài.

Đúng vậy, những người đó nói kế hoạch của họ cho chúng tôi nghe chỉ vì muốn ép chúng tôi quay về nhà tạm của mình. Khi đó bọn họ sẽ bắt chúng tôi tại chỗ, sau đó lấy cớ đuổi chúng tôi ra khỏi làng.

Thời điểm nói chuyện cũng thật trùng hợp, điều này chứng tỏ ngay từ đầu bọn họ đã sắp xếp người theo dõi chúng tôi. Người đó chắc là sau khi thấy chúng tôi đến nơi là lập tức chạy vô thông báo, cho nên lúc này chắc chắn sẽ không ở cạnh chúng tôi.

Vậy nên đường thoát duy nhất của chúng tôi chính là ngoài làng!

Quả nhiên, những người này không ngờ tới việc chúng tôi sẽ chạy ra ngoài làng, nên chúng tôi đã rời khỏi làng một cách vô cùng suôn sẻ.

Trên đường vào rừng, tôi dừng lại thở hổn hển: “Đều nói kẻ gian xảo thường đến từ những vùng khỉ ho cò gáy, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt. Đầu tiên là không cần biết đúng sai phải trái gì mà đã muốn mạng của chúng ta, sau đó lại gài bẫy muốn đuổi chúng ta đi. Chỗ này mà là làng chài nhỏ gì chứ?”

“Chỉ sợ là không đơn giản như vậy." Lão Yên nói với giọng điệu nặng nề.

Tôi cũng không thả lỏng. Mặc dù trong thời gian ngắn tôi đã quyết định trốn khỏi làng, nhưng mọi chuyện vẫn hơi quá kỳ quái.

Lão Yên ngước mắt nhìn về phía ngôi làng cách đó không xa, cau chặt mày: “Cho dù một ngôi làng có tính bài xích với người ngoài đến đâu thì cũng sẽ không dám đối xử với người được phía trên phái đến như này. Trường An, bọn họ nhất định không đơn giản!"