← Quay lại trang sách

Chương 695 Ngọc Cửu Long

Tôi dựa vào thân cây, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nghĩ nếu bản thân là một ngư dân thôn Phong Thu thì nên bố trí cái bẫy này như thế nào, càng nghĩ càng sợ, sau đó đột nhiên đứng thẳng dậy.

"Sao vậy?" Lão Yên thấy tôi có vẻ không đúng lắm, vội hỏi.

Tôi hít sâu một hơi: “Hy vọng là tôi đã nghĩ sai. Chắc là bọn họ không thể nghĩ xa đến vậy đâu…”

"Đừng úp úp mở mở nữa!" Lão Yên quát khẽ.

Tôi cười khổ. Thực ra tôi cũng không muốn úp úp mở mở, nhưng những gì tôi nghĩ đến thật không thể tin nổi.

"Lão Yên, chỉ sợ là chúng ta đã đánh giá thấp bọn họ. Ngay từ đầu mục tiêu của bọn họ đã không phải là chúng ta, hoặc là nói cho dù người nào ra ngoài cũng được, mục tiêu của bọn họ chính là mấy người ở trong nhà."

Vừa rồi tôi nghĩ tới một chỗ kỳ quái, nếu muốn nắm được nhược điểm của chúng tôi thì bọn họ đã có thể hành động khi tôi và lão Yên đang đi lang thang trong làng, vậy tại sao bọn họ lại phải nhất quyết nói mấy câu đó cho chúng tôi nghe, làm vậy không phải là rút dây động rừng sao?

Vậy nên bọn họ chính là cố tình làm vậy. Không cần biết chúng tôi quay về căn nhà tạm hay đơn thuần chạy ra ngoài, tất cả đều không mấy ảnh hưởng đến họ. Kế hoạch của bọn họ đã được thực hiện sau khi tôi và lão Yên rời khỏi nhà rồi.

Lão Yên suy nghĩ một chút cũng hiểu ra mối liên hệ trong đó, nhưng ông ấy lại không quá lo lắng: "Có Côn Bố và Nha Tử ở đó, sẽ không sao đâu."

Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh. Mấy ngư dân này hình như cũng hơi to gan rồi nhỉ?

Chúng tôi dừng ở trong rừng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định quay về làng. Dù lão Yên có nói không cần lo, nhưng cái cau mày của ông ấy lại không thể lừa được ai.

Sàn sạt!

Đúng lúc này, tiếng lá ma sát vào nhau lọt vào tai tôi, lông tóc cả người tôi dựng đứng hết cả lên, tôi vội ấn vai lão Yên rồi đi lên phía trước một bước.

Tiếp đó ‘tạch’ một tiếng, tôi chỉ cảm thấy da đầu chợt mát lạnh.

Sau đó tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một thanh đao sắt chém vào trên thân cây, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tôi sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên nhìn lại phía sau, nhưng không thể nhìn thấy được gì, chỉ thấy lão Yên đã bước tới rút thanh đao sắt xuống và quan sát cẩn thận.

“Bộ mấy ngư dân này điên rồi à?” Tôi quát.

Tôi có thể hiểu được tính bài xích người ngoài và việc bọn họ không chào đón chúng tôi, nhưng sao bọn họ lại một hai muốn giết chúng tôi?

Lão Yên lắc đầu, nhìn chằm chằm vào thanh đao một lúc rồi mới nói: “Không phải bọn họ.”

“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

Lão Yên đưa thanh đao sắt cho tôi, tôi lập tức hiểu được ý của ông ấy.

Thanh đao sắt này rất bén và được mài giũa thường xuyên, vừa nhìn đã biết nó rất được chủ nhân nâng niu, người này nhất định không phải là đám ngư dân chỉ biết dùng cây đinh ba kia.

Tôi nhìn lão Yên, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, nhưng lão Yên lại giống như không hề quan tâm đến sự xuất hiện của thanh đao sắt này, ông ấy chỉ nói một cách rất nhẹ nhàng: “Thật ra nó đã cho chúng ta một cái cớ chính đáng để quay trở lại làng chài."

Lão Yên chộp lấy thanh đao sắt rồi đột nhiên cắt vào cánh tay mình. Lập tức, trên cánh tay ông ấy xuất hiện một vết cắt dài khoảng mười centimet, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

Đồng tử của tôi co rụt lại: "Lão Yên, ông cũng điên rồi à?"

"Nói nhảm gì vậy, mau ném thanh đao đi, chúng ta quay về." Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, che lại miệng vết thương rồi đi về phía làng chài.

Tôi nhìn ông ấy, lập tức hiểu được ông ấy định làm gì, chỉ cảm thấy đau răng. Đành phải giấu kỹ thanh đao theo ý của ông ấy rồi đuổi theo.

Chúng tôi vừa đến cửa làng thì đã bị chặn lại. Trịnh Tam dẫn theo mấy tên ngư dân cao to đen hôi cầm đuốc vây quanh chúng tôi, ánh mắt như hận không thể cắn chết chúng tôi vậy.

Lão Yên đau đến mức trắng bệch cả mặt: “Người anh em này, cậu, cậu làm gì vậy?"

"Tôi đã nói rõ với ông, không được ra ngoài, hơn nửa đêm mấy ông ra ngoài thì chính là kẻ trộm, chúng tôi không chào đón mấy ông." Trịnh Tam hung ác nói.

Lão Yên mở bàn tay đang che miệng vết thương ra, chỉ vào vết thương rồi nói một cách lạnh lùng: “Không thể ra ngoài? Có người vào làng dùng đao chém chúng tôi mà chúng tôi cũng không thể trốn à? Này người anh em, rốt cuộc làng các cậu đã kết thù với ai mà lại khiến cho chúng tôi trở thành kẻ chịu tội thay vậy hả?”

Trịnh Tam dường như lúc này mới chú ý đến vết thương của lão Yên, vẻ mặt u ám không rõ.

Lão Yên đau lòng nói: "Cấp trên phái chúng tôi đến thôn Phong Thu để làm nhiệm vụ. Không ngờ ngay ngày đầu tiên đến đã suýt chết rồi. Người anh em, món nợ này tôi còn chưa tính xong với cậu đâu!"

Sắc mặt Trịnh Tam có chút hoảng sợ. Dù sao thân phận vỏ bọc của chúng tôi cũng là nhân viên nhà nước. Cho dù bọn họ muốn xử lý chúng tôi thì cũng chỉ có thể lén làm, nếu để truyền ra ngoài thì chính là đang chống đối với chính phủ.

Lão Yên rèn sắt khi còn nóng: “Hung thủ chém tôi bị thương có thể vẫn còn ở quanh đây, mấy người không nhanh chóng đi tìm mà lại đứng đây cãi nhau với tôi. Cẩn thận không nạn nhân tiếp theo là người nhà của mấy người đó!"