← Quay lại trang sách

Chương 697 Ngọc Cửu Long

Chàng trai trẻ tuổi ngang bướng: “Ông, mấy người, chính là mấy người giở trò."

Giọng điệu này đúng là muốn chơi xấu, dĩ nhiên lão Yên sẽ không bị người ở trình độ này làm cho câm miệng, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng: “Người anh em, chúng tôi tới chỗ này của các cậu là để khảo sát giúp chính phủ. Hành động này của cậu chính là đang cản trở người thi hành công vụ đó, hiểu không?”

Chàng trai trẻ bị lão Yên nói cho không biết phải đáp lại thế nào, sợ đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, từ đầu đến cuối chỉ nói mỗi một câu chính là mấy người giở trò, tai tôi nghe đến mức sắp mọc kén luôn rồi.

Nha Tử vừa thấy tôi bước ra đã lập tức ghé vào tai tôi nói: “Cậu dậy rồi à, vừa kịp lúc vở kịch hay bắt đầu."

“Rối cuộc là có chuyện gì?” Tôi giống như vị hòa thượng ở ẩn không hiểu sự đời.

Nha Tử cười ha hả, khóe miệng nhếch lên như mèo trộm cá: “Cậu với lão Yên cũng thật là, chuyện vui như vậy lại không rủ tôi theo. Đêm qua lão Yên đã lau hết cá trong nhà của anh ta, chậc, sáng sớm nay phía trên bò đầy kiến, mà cũng không có gì đâu, chủ yếu là vì kiến trông dày đặc quá nên mới dọa cho anh ta sáng sớm suýt tè ra quần thôi.”

Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên, không biết ông ấy làm thế nào có thể xác định được nhà của chàng trai trẻ này, với lại ông ấy làm chuyện này lúc nào.

Chỉ là lần trả thù này thật ra vô cùng phù hợp với yêu cầu của tôi, sẽ không khiến anh ta chết, nhưng cũng đủ để anh ta cảm thấy ghê tởm.

“Không không không, không phải xác định được nhà anh ta, mà là toàn bộ cá treo đều bị lão Yên phù phép! Sáng sớm đã thấy hô to gọi nhỏ, bảo không thể dùng nước sôi rưới lên cá, một khi làm vậy thì cá sẽ bị thối rữa … Chuyện này tuy không có gì to tát, nhưng dùng để chọc tức người khác cũng rất tuyệt." Nha Tử hứng thú nói, tôi nghe cũng vô cùng hứng thú.

Tôi nhìn người chàng trai trẻ, không hề cảm thấy ngạc nhiên tại sao chỉ có mình anh ta tới đây chất vấn, bởi vì anh ta là người duy nhất tối qua đã làm chuyện trái với lương tâm, không thì, chẳng lẽ nửa đêm bị quỷ đến gõ cửa?

Chàng trai trẻ căn bản không phải là đối thủ của lão Yên, cuối cùng oán hận nhìn chằm chằm chúng tôi một lúc lâu rồi quay người bỏ đi.

“Mới vậy đã bỏ cuộc à?" Nha Tử còn chưa xem đủ nên có chút thất vọng nói.

Lão Yên uống hết một chén trà lớn rồi mới lắc đầu, nói đâu có dễ vậy, thằng nhóc này là về gọi thêm người đến.

Tôi bất đắc dĩ nhìn lão Yên: “Mặc dù đã trả thù, nhưng cứ cãi tới cã lui với bọn họ vậy có lợi gì không?”

"Động não chút đi." Lão Yên liếc nhìn tôi, vẻ mặt có chút bất mãn.

Trong lòng tôi chợt rùng mình, nhớ đến những lời ông ấy nói trước đó thì không khỏi có chút xấu hổ, bởi vì vẫn luôn có họ xông lên phía trước, nên thời điểm tôi động não cũng dần dần ít đi.

Nha Tử hết nhìn tôi rồi lại nhìn lão Yên một cách kỳ quái, dường như không hiểu nổi sao lão Yên lại đột nhiên có thái độ như vậy với tôi.

Tôi ngẫm trong đầu, hai mắt đột nhiên sáng lên. Lão Yên đâu có cãi nhau. Ông ấy chỉ nói với người của thôn Phong Thu rằng bản thân là trưởng khoa ngành môi trường nên mới tự cao tự đại ở đây.

Nếu thật sự mang theo suy nghĩ xấu vào làng thì nhất định sẽ cư xử thật kín đáo và khiêm tốn, sẽ không có khoa trương như lão Yên.

Bây giờ, đầu tiên lão Yên nói ra chuyện kiến ăn cá này là đang tỏ vẻ bản thân không dễ đụng, sau đó lại không chút kiêng dè tranh cãi với một chàng trai trẻ, điều này ngược lại sẽ khiến đám ngư dân cho rằng thân phận của chúng tôi là đúng!

****0:

Nghĩ thông hết mọi chuyện, tôi không khỏi bội phục nhìn lão Yên, thấy tôi đã đoán ra, ông ấy bất đắc dĩ nói: “Cậu đó … đừng học cái lười.”

“Hiểu rồi!" Tôi nghiêm túc nói, sau đó lại cười hì hì.

Lão Yên thở dài lắc đầu, đang lúc đó thì chàng trai trẻ vừa nãy đã dẫn theo mấy tên đàn ông cường tráng vạm vỡ cầm theo câu đinh ba xông tới, tư thế như thể muốn đến để trả thù vậy.

“Ai ui, đây không phải anh Trịnh à? Sao rồi, đêm qua đã bắt được người kia chưa?" Lão Yên cười hỏi.

Chàng trai trẻ vừa tới chuẩn bị lao lên kiếm chuyện đã bị lão Yên dùng một câu chặn lại, làm anh ta đột nhiên quên mất phải nói gì, đành phải kéo Trịnh Tam ra để ông ta trút giận giùm mình.

Trịnh Tam liếc nhìn cánh tay được băng bó của lão Yên, sắc mặt không tốt nói hôm qua khi bọn họ đuổi theo không thấy người nào cả.

Hàm ý là đang nghi ngờ lão Yên đang diễn kịch.

Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói này anh Trịnh, có phải anh có ý kiến với việc chính phủ đến đây khảo sát không? Có ý kiến gì thì cứ nói ra. Chúng tôi cũng không phải không nói lý, nhưng bây giờ tự nhiên lại chụp cho chúng tôi cái mũ như vậy hình như không tốt cho lắm?"

Trịnh Tam xua tay, đám đàn ông cường tráng đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chúng tôi lập tức lùi lại một bước, nhưng vẫn cầm cây đinh ba đứng vây quanh chúng tôi không xa.

"Anh Trịnh muốn nói gì à?" Lão Yên cau mày.

Trịnh Tam liếc nhìn chúng tôi, trầm giọng nói: "Tôi không cần biết môi trường môi nhiết gì hết, chỗ này của chúng tôi không chào đón người ngoài."