Chương 696 Ngọc Cửu Long
Trịnh Tam nghi ngờ nhìn chúng tôi, nhưng vết thương trên tay lão Yên rõ ràng như vậy, ông ta cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, nên liền gọi hai người đưa chúng tôi về, sau đó tập trung trai tráng cả làng đi tìm hung thủ.
****9:
Đến tận khi vào nhà tôi mới nhận ra đám ngư dân này muốn làm gì: Bọn họ thế mà lại muốn thừa dịp tôi và lão Yên ra ngoài để tấn công đội trưởng Bạch, sau đó ép những người khác phải rời đi!
Sắc mặt lão Yên lập tức tối sầm, ngay lúc ông ấy đang định tiến vào phòng để xác nhận tình hình của đội trưởng Bạch thì đã bị giáo sư Hứa ngăn lại: “Ông gấp cái gì, bọn họ vẫn chưa vào được."
"Hả?" Lão Yên không thể tin nổi.
Giáo sư Hứa cười ha hả và nói: "Có lẽ là vì ngại thân phận của chúng ta nên cũng không dám làm gì quá đáng, bị Côn Bố dọa một chút đã lập tức rút lui rồi."
Tôi nhìn chằm chằm Côn Bố, nghĩ cái gọi là dọa một chút này hẳn là không nhẹ nhàng bâng quơ như giáo sư Hứa nói.
“Còn ông nữa, sao lại thế này?" Giáo sư Hứa hỏi.
Tôi giải thích đầu đuôi sự việc, cười nói: “Uổng cho tôi với lão Yên đoán già đoán non, hóa ra đám ngư dân này cũng không có to gan như vậy.”
“Hồ đồ!" Giáo sư Hứa mắng: "Lão Yên, tôi còn tưởng ông có biện pháp cao siêu nào đó để dạy bọn họ một bài học, thế nào, ông cũng không biết phân biệt nặng nhẹ luôn à? Từ trước đến nay những nơi nhỏ bé sống khép kín như này luôn dễ xảy ra chuyện nhất.
Bọn họ một khi đã ngang ngược lên thì sẽ không nghe vào tai mấy cái luật pháp mà ông nói đâu, chứ đừng nói đến việc pháp không trách chúng. Cho dù có xảy ra chuyện thì sao, người dân trong làng này bao che lẫn nhau thì ông có thể làm gì được bọn họ?”
Tôi nghẹn họng nhìn. Giáo sư Hứa còn chưa răn dạy xong: “Bộ thứ mà lão Hạ điều tra được là trò đùa sao? Khắp nơi của thôn Phong Thu này đầy rẫy những điều kỳ quái, thế mà ban đêm ông còn dám dẫn theo Trường An ra ngoài? Hai người không muốn sống nữa à? Đám ngư dân đó chỉ là không nắm được cán của chúng ta nên mới không thực sự làm ầm ĩ thôi.”
"Lão Hứa, ông gấp cái gì? Tôi đảm bảo ngày mai sẽ có kịch hay để ông xem." Lão Yên thản nhiên nói.
Giáo sư Hứa bị ông ấy chọc tức đến mức không biết nên nói gì, cuối cùng chán nản nói: "Quên đi, tôi cũng không biết nên nói với ông cái gì nữa."
Lão Hạ đến giảng hòa rồi hỏi vài câu về chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng kể lại hết mọi chuyện.
“Lão Yên, lỡ như bọn họ không đi tìm người đó thì sao?” Tôi liếc nhìn hai người đàn ông vẫn đứng canh ở bên ngoài, nhỏ giọng hỏi.
Lão Yên cười một tiếng: “Cậu cảm thấy một cái làng chài lúc nào cũng trông gà hóa cuốc như này sẽ không kết thù với ai sao?"
Tôi không khỏi ngẩn người khi nghe ông ấy nói, lúc sau chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Giáo sư Hứa bị chọc tức đi thẳng vào phòng, những người khác thấy không còn gì để hóng nên cũng giải tán.
Ồn ào một trận lại không làm được chuyện gì, còn khiến cho lão Yên bị thương trên cánh tay một cách vô lý, đúng là ra ngoài vô ích.
Nằm trên giường, lão Yên cười ha hả nói: “Có phải cậu cũng cho rằng đêm nay chính là một trò hề không?”
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng đúng là có nghĩ như vậy. Đây không phải trò hề thì là gì?
Lão Yên lắc đầu: “Cậu cẩn thận suy nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay xem."
Tôi kê hai tay dưới đầu, nhìn chằm chằm trần nhà và nhớ lại những gì đã xảy ra tối nay. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được.
“Ông... cố ý?" Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên.
Chỉ có Nha Tử mới có thể làm ra hành động liều lĩnh như ra ngoài báo thù vào lúc nửa đêm như vậy thôi.
Lão Yên dùng bàn tay không bị thương gõ nhẹ vào tường: “Cũng đâu thể để đám ngư dân này dắt mũi hoài được, đúng không?”
Mắt tôi sáng lên. Tối nay ồn ào như vậy, e là bọn Trịnh Tam cũng sẽ không dễ dàng ra tay với chúng tôi nữa.
Không sợ trộm cắp, chỉ sợ bị trộm nhớ thương, không bằng cứ thẳng tay giải quyết cục diện trước đã.
“Cậu cũng không cần phải nhìn tôi như vậy, vốn dĩ tôi chỉ muốn dạy bọn họ một bài học nhỏ, tiện tay cố ý gây náo loạn chút thôi, không ngờ bọn họ đã sắp xếp sẵn hết rồi. Chậc chậc, hy vọng bọn họ sẽ thích món quà này của tôi." Lão Yên nói một cách gian xảo.
Thấy lão Yên như vậy, tôi có cảm giác đáy lòng như bị mèo cào, rất ngứa ngáy khó chịu. Nhưng khi tôi hỏi mấy câu thì lão Yên lại lập tức xoay người, nói một câu ngày mai sẽ biết rồi ngủ thiếp đi.
Nói là ngày mai, nhưng thực ra lúc chúng tôi về đã là ba bốn giờ sáng, ngủ chưa đến hai ba tiếng thì trời đã sáng.
Cả đêm tôi không ngủ nên mấy tiếng còn lại ngủ rất ngon, đến khi bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau mới từ từ tỉnh dậy.
"Chuyện gì vậy?" Tôi dụi dụi mắt, phát hiện lão Yên không ở trong phòng mà đang đứng ở cửa cùng nhóm người Côn Bố, vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Còn chàng trai trẻ tuổi trước đó đưa rắn cho tôi thì đứng đối diện, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chắc, chắc chắn là mấy người, chúng tôi, dân làng chúng tôi không thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Người anh em này, cậu sai rồi. Hầy, cũng không thể trách cậu. Có phải đã nhiều năm rồi cậu không đi ra ngoài đúng không? Thế giới bên ngoài bây giờ nói cái gì cũng đều cần có bằng chứng." Lão Yên nói.