← Quay lại trang sách

Chương 699 Ngọc Cửu Long

“Đánh cá phải đi xa đến vậy à?” Tôi quay đầu lại hỏi người đàn ông vẫn luôn đi theo mình.

Lúc đầu người này còn nhìn tôi đầy cảnh giác, nhưng sau đó có lẽ nghĩ điều tôi hỏi cũng không phải vấn đề gì lớn nên trả lời: “Cá ở biển sâu giá cao lắm.”

Tôi gật đầu, trước đây tôi chưa từng đi đánh cá nên nổi hứng mà hỏi vài câu, người này cũng trả lời từng câu một, nhưng mỗi lần trả lời đều sẽ suy nghĩ một lúc, sợ sẽ tiết lộ bất kỳ thông tin nào không thể tiết lộ.

“Nói chuyện lâu như vậy rồi mà còn chưa biết người anh em tên gì?" Tôi cười nói.

Người này do dự một lúc, dưới ánh mắt nghi ngờ của tôi mới nói: “Mọi người trong làng đều gọi tôi là Tiểu Ngũ.”

Tiểu Ngũ?

Tên này vừa nghe đã biết là nhũ danh, xem ra người này không muốn nói tên thật của mình, thật kỳ lạ.

Tôi mỉm cười nói thêm vài câu vô nghĩa rồi ngồi xuống bãi biển, nói một cách cảm thán: “Chỗ này quả thực như là thiên đường vậy. Nếu tôi có thể sống lâu dài ở đây chắc sẽ rất thoải mái.”

Vừa dứt lời, tôi nhận thấy vẻ mặt của Tiểu Ngũ có gì đó không ổn, dường như mang theo một tia oán hận.

****1:

Anh ta không đồng tình với những gì tôi nói.

Cảm xúc rõ ràng như vậy, chỉ cần tôi không mù là có thể nhìn ra, nhưng tôi đâu nói điều gì khiến anh ta không đồng tình đâu?

Tôi thầm nghĩ trong lòng, dần dần chuyển thành tự lẩm bẩm.

Đến lúc mặt trời lên thì rốt cuộc nhóm lão Yên đã lấy xong mẫu, kéo tôi trở về làng chài.

Trịnh Tam tin tưởng hơn vào thân phận của chúng tôi nên đã nới lỏng cảnh giác một chút, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn nghi ngờ, vì vậy trên đường đi đã hỏi vu vơ vài câu hỏi về nhiệm vụ cụ thể của Cục Môi Trường.

Lão Yên nhét vỏ sò vừa thu thập được vào túi: “Tôi nói này anh Trịnh, đây là chuyện rất tốt với các anh đó. Nếu chúng tôi nhìn thấy một hoặc hai loài quý hiếm ở chỗ này thì từ nay về sau nơi này sẽ trở thành khu bảo tồn cấm khai phá, đảm bảo các anh có thể đánh cá tùy thích.”

"Khu vực bảo tồn nghĩa là gì?" Trịnh Tam khó hiểu hỏi.

Lão Yên phải mất một lúc lâu mới giải thích cho ông ta hiểu được, nhưng tôi lại chú ý thấy khuôn mặt của ông ta có vẻ tức giận giống như Tiểu Ngũ!

Một đường về nhà cũng coi như thuận lợi, Côn Bố bận rộn đi vào bếp. Nha Tử nhìn theo bóng lưng anh ta, giọng điệu nham hiểm nói: “Nhìn vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của anh ta, thật sự rất khó tưởng tượng thì ra anh ta lại là con gái nhà lành nha …”

"Anh không muốn sống nữa à?" Tôi quát khẽ.

Nhưng đã quá muộn. Một vật màu đen sẫm có kích thước bằng móng tay cái bay tới với tốc độ cực nhanh, chuẩn xác vọt thẳng vào miệng Nha Tử trước khi anh ta kịp khép lại.

Sắc mặt Nha Tử lập tức thay đổi. Anh ta mắc nghẹn ho một lúc lâu, ho tới mức mặt đỏ bừng: "Anh, anh cho tôi ăn cái gì vậy?"

Nhưng Côn Bố lại bơ anh ta và tiếp tục nấu ăn.

Giáo sư Hứa nghiêm khắc nói: "Có đồ ngon mà không ăn, lắm chuyện thế làm gì? Sao nào, Côn Bố không làm thì con định vào làm à?"

Nha Tử nhăn mặt, chỉ dám thấp giọng lẩm bẩm mình chỉ đang nói đùa thôi.

Ai mà biết vừa dứt lời đã bị giáo sư Hứa đánh một cái vào gáy, nói anh ta đùa ai không đùa, cứ một hai phải trêu chọc Côn Bố làm chi?

Kết quả, hôm nay lúc ăn cơm chỉ cần Nha Tử ăn cái gì thì cũng sẽ nôn ra hết, trông như phụ nữ mới mang thai vậy, sau bữa cơm sắc mặt anh ta liền tái nhợt, đây đã là do giáo sư Hứa nói đỡ cho rồi, nếu không thì không biết phải chịu khổ như nào nữa.

"Sau này anh đừng chọc Côn Bố nữa. Côn Bố là người mà anh có thể chọc à?" Sau bữa tối, tôi tranh thủ lúc Côn Bố vắng mặt để mắng Nha Tử một trận.

Tên này đã bị dạy dỗ không biết bao nhiêu lần vì trêu chọc Côn Bố nhưng vẫn chưa chừa.

Nha Tử sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nói rất nhiều: "Tôi không nhịn được. Vừa thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh ta là tôi liền muốn nói chút gì đó."

Tôi cạn lời nhìn anh ta, không muốn thuyết phục nữa. Loại người muốn tìm đánh như vậy đố ai cản được?

Buổi chiều chúng tôi không ra ngoài, cửa khép hờ, Trịnh Tam cùng hai người đàn ông đang lảng vảng bên ngoài, mọi hành động của chúng tôi đều bị bọn họ theo dõi.

Lão Yên bình tĩnh bảo mọi người đặt những mẫu vật đã thu thập được lên bàn và nghiên cứu một cách đàng hoàng.

Thành thật mà nói, cho dù ông ấy có nghiên cứu tùm lum tùm la thì người bên ngoài cũng không biết được, nhưng để đề phòng, ông ấy vẫn làm hết sức nghiêm túc.

Lấy câu nói của lão Yên thì là không biết trong thôn Phong Thu này có ẩn giấu một người có hiểu biết nhiều hay không.

"Trường An, buổi sáng thế nào?" Lão Yên đứng quay lưng về phía cửa, thấp giọng nói chuyện, vậy nên người bên ngoài không thấy có gì kỳ quái.

Tôi lắc đầu, nói mình có một số suy đoán, nhưng tốt nhất buổi tối vẫn nên ra ngoài để xác định một chút!

Đúng vậy, sáng nay có vẻ như tôi không làm được gì, nhưng trên thực tế, phần quan trọng nhất của nhiệm vụ lại liên quan đến tôi. Tôi đã đạt được một số thành tựu trong việc nghiên cứu “Tinh Quan Yếu Quyết". Lần này, lão Yên bảo tôi đi xung quanh xem có điều gì không bình thường không.