← Quay lại trang sách

Chương 700 Ngọc Cửu Long

Điều không bình thường này đương nhiên là ám chỉ việc nhìn xem có ngôi mộ nào gần đó không.

Nhưng sáng nay gần như không có thu hoạch gì. Một là muốn quan sát tinh tượng thì cần phải xem vào ban đêm mới chính xác. Hai là một nơi có địa hình bằng phẳng như này thực sự không thích hợp để giấu mộ. Nhưng trong lòng tôi vẫn có một suy đoán, chỉ là phải đợi có cơ hội mới có thể xác định được.

Lão Yên ừ một tiếng: “Việc cậu làm không dễ bị phát hiện, dạo này hãy chú ý hơn một chút. Không phải chúng ta có thể nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ phòng mình sao?”

"Cũng có thể được, nhưng..." Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Để tôi thử xem!"

Vì ở đây không còn chuyện của mình, nên sau khi nói thêm vài câu với lão Yên thì tôi về phòng ngủ. Nha Tử cũng không ngồi tiếp nên ném chai nhựa chứa đầy nước biển cho lão Yên rồi rút vào trong phòng.

Như vậy thật ra cũng tốt, độ tồn tại của tôi sẽ không quá lớn.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Mọi người đều giả vờ bận rộn cả buổi chiều, khi đang chuẩn bị bữa tối thì có vài người phụ nữ ăn mặc còn kín hơn cả đàn ông đi tới cửa.

Trên tay bọn họ cầm theo rất nhiều loại hải sản, bề ngoài của chúng khiến người nhìn muốn chảy cả nước miếng.

"Đây là do đàn ông nhà chúng tôi ra biển tiện tay bắt được, tặng cho mấy người ăn thử." Một người phụ nữ béo lùn, đô con, da ngăm đen nói.

Thái độ thân thiện khiến người ta có chút nghi ngờ.

Lão Yên mỉm cười nhận lấy, khách sáo nói vài câu: “Đã làm phiền các chị rồi. Chỗ tôi có mấy chai kem chống nắng, có tác dụng chống nắng đối với người phải ra ngoài thường xuyên, các chị cứ cầm đi đi.”

Tôi nghe mà ngẩn cả người, kem chống nắng cái gì chứ? Lúc xuất phát tôi thấy lão Yên nhét vào túi một ít loại thuốc có thể dùng khi đi biển, trong đó có mấy chai có thể chống nắng, nhưng dùng nhiều sẽ khiến người ta bị phụ thuộc, bởi vì không có vật nào thay thế tốt hơn nên chúng tôi mới mang theo để phòng trường hợp ra biển thôi.

Khuôn mặt của những người phụ nữ này lộ vẻ vui mừng, không có mấy người phụ nữ không yêu cái đẹp, vậy nên bọn họ đều kích động cầm lấy lọ kem lão Yên đưa, cảm ơn rối rít rồi rời đi.

Một người trong số đó vừa xoay người đã lập tức lấy một ít kem bôi lên tay.

"Lão Yên, ông làm vậy có phải không tốt lắm không?" Tôi không đồng tình hỏi.

Lão Yên cười ha hả, xua xua tay: "Yên tâm đi, dựa theo vết cháy nắng trên người bọn họ, cho dù dùng hết một chai cũng không cần lo lắng có bị phụ thuộc hay không đâu."

Tôi không có tự tin như ông ấy, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ. Mọi chuyện không đơn giản như lão Yên nói, ông ấy sẽ không vô cớ đưa mấy thứ này cho bọn họ.

Lão Yên vỗ vai tôi: “Có một số việc phải luôn có người làm. Đi thôi, xem xem thứ bọn họ đưa tới là gì."

Trên bàn bày ra mấy đĩa hải sản thơm ngon hấp dẫn, điều này thực sự hấp dẫn đối với những người ở Yến Kinh quanh năm như chúng tôi.

Yến Kinh tuy cách biển không xa nhưng nguồn cung của những món hải sản này lại không đủ. Càng đừng nói chúng tôi cứ cách hai ba ngày lại lao đầu vào lăng mộ, có thể ăn thức ăn mới mẻ đã là tốt lắm rồi.

“Con cua to mọng này đang sôi sùng sục…” Nha Tử kêu lên như đang nhìn một món đồ tinh xảo nào đó.

Lão Yên cười ha hả nói: “Đồ đúng là rất tốt, chỉ sợ người đưa tới không phải người tốt.”

“Hả?” Tôi kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ có độc?”

Câu hỏi này ngay lập tức bị Côn Bố phản đối. Anh ta đã nếm thử, tất cả hải sản đều ổn.

“Không có độc không đồng nghĩa là thứ tốt." Lão Yên lắc đầu, ra vẻ khó đoán mà cười cười.

Nha Tử vội vã ăn. Anh ta đã cầm lên một con cua, gỡ chân nó ra và bỏ vào miệng cắn. Còn lẩm bẩm nói không có độc thì cứ thưởng thụ thôi.

Lão Yên cũng không ngăn cản mà chỉ bảo chúng tôi ăn ít một chút.

Nhìn thấy thái độ kỳ lạ của lão Yên, tôi không dám ăn nhiều, chỉ ăn một con cua và một con ốc vòi voi rồi dừng lại, Nha Tử lại không để tâm đến lời nói của lão Yên. Tất nhiên, đây cũng không thể trách anh ta. Anh ta luôn là một tên ham ăn, gặp được món ngon sao có thể không ăn được?

Đến đêm, anh ta liền không ổn cho lắm, nhiều lần ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh đến hoàn toàn kiệt sức.

"Trường An, tại sao tôi luôn là người chịu khổ vậy?" Anh ta từ trong toilet đi ra, cầm lấy ly nước trong tay tôi uống mấy ngụm rồi mếu máo nói.

Tôi vỗ rớt cái tay đang nắm cánh tay mình của anh ta, tức giận nói: “Anh tự làm tự chịu, trách ai được?”

Sắc mặt anh ta càng trở nên mếu máo hơn, cuối cùng thở ngắn than dài trở về phòng.

Tôi đứng trong sân nhìn trời, càng nhìn sắc mặt càng tối, cuối cùng vội vàng trở về phòng.

Chủ cung tối tăm — sợ là sẽ có chuyện xảy ra!

Ngày hôm sau trời mưa, không có người đàn ông nào trong thôn Phong Thu ra biển, nhưng cả làng lại trở nên náo nhiệt hơn.

Không ít đứa trẻ đang dạo bước trong cơn mưa nhỏ, tiếng cười như chuông bạc vọng vào nhà, cuốn đi sự mệt mỏi của tôi sau một đêm mất ngủ.

Tôi nhìn chằm chằm vào bọn chúng, trong đó có hai đứa trẻ đang đùa giỡn với nhau, một mảnh quần áo của bọn chúng bị hất tung lên.

"Lão Yên, tôi ra ngoài một lát." Tôi giấu một con dao găm ở thắt lưng và nhanh chóng bước ra khỏi phòng, thời tiết không tốt, là thời cơ để làm chuyện gì đó.