← Quay lại trang sách

Chương 702 Ngọc Cửu Long

La mắng hơn mười phút lão Yên cũng chịu dừng lại lấy hơi, sau đó thô lỗ quát đám người đang đứng xem kịch bên ngoài: “Mấy người nhìn gì? Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng thấy người trẻ tuổi nào đòi sống đòi chết như vậy à? Mau biến đi!”

Có lẽ là do khí thế của lão Yên thực sự đáng sợ, ngoại trừ nhóm Tiểu Ngũ muốn đi theo chúng tôi ra thì những người khác đều chỉ chỉ trỏ trỏ rồi bỏ đi.

Lão Yên đóng sầm cửa lại, bưng bát trà bắt đầu tha thiết thuyết phục.

Giọng ông ấy lúc đầu rất cao, sau dần dần trầm xuống, như thể đã nói đến chán rồi, cuối cùng phải dỏng tai lên mới có thể nghe được tiếng ông ấy nói nhỏ.

Lúc đầu, Trịnh Tam và Tiểu Ngũ ở ngoài nghe rất hăng say, nhưng sau đó tôi thấy họ đã hoàn toàn mất hứng với cuộc trò chuyện của chúng tôi mà bắt đầu nói chuyện với nhau.

Lúc này mới tôi khẽ hỏi: “Được chưa?”

“Được cái gì mà được. Cậu không biết mình đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào à?" Không ngờ lão Yên lại đen mặt mắng tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn ông ấy, lão Yên chán nản thở dài: "Trường An, cậu khiến mọi người sợ chết khiếp rồi."

Lúc này tôi mới nhận ra ông ấy không hoàn toàn diễn, xem ra hành động của tôi đã thực sự dọa sợ ông ấy rồi.

"Tôi nhìn thấy một thứ..." Tôi nghiêm túc nói ra thứ mà mình nhìn thấy: "Tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi, mấy cái vảy đó, tôi thật sự không thể bỏ qua được."

Lão Yên thở dài, nói bóng ma được hình thành khi còn nhỏ sợ là sẽ theo người đó suốt đời, nhưng cậu không giống người thường, nhất định phải tự mình vượt qua nó.

Tất nhiên tôi biết ông ấy nói đúng, nhưng khi nhìn thấy mảng vảy cá đó thì việc cầm dao găm xuống biển đã là hành động lý trí nhất mà tôi có thể làm, nếu tệ hơn, thậm chí có khả năng tôi sẽ đi kiểm tra đứa trẻ đó.

"Lúc trước là cô Tứ đã cứu tôi. Tốc độ lan của lớp vảy đó rất nhanh, chỉ trong một ngày đã lan từ tay sang cánh tay tôi." Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, cảm giác đau đớn khi cô Tứ giúp tôi nhổ vảy cũng từ từ hiện lên.

Lão Yên hỏi có phải tôi muốn cứu đứa trẻ đó không?

Tôi không giấu giếm, chỉ là không biết vảy trên người đứa trẻ đó có giống với cái của tôi không, nhìn sơ qua thì khu vực gần làng chài này cũng không giống có ngôi mộ lớn nào, nên hẳn là không phải cương thi nước.

Chính vì vậy nên tôi mới xuống biển xem có con cá nào bị nhiễm bệnh này không.

Lão Yên thở dài: "Cho dù cậu muốn cứu thì cũng chưa chắc được bọn họ cảm kích đâu!"

****3:

“Do tôi nghĩ nhiều rồi, có vảy cũng chưa chắc có vấn đề. Hôm nay tôi thấy đứa trẻ đó vẫn còn tung tăng chạy giỡn." Tôi tự giễu nói.

Nhớ đến khoảng thời gian khi trên tay mọc vảy, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lúc đó không phải là thứ mà một đứa trẻ bình thường có thể chịu đựng, sao có thể còn sức chơi đùa như đứa trẻ đó được.

Lão Yên vỗ vai tôi: "Bọn họ chắc là không có nghi ngờ gì đâu, mấy ngày này cậu để ý một chút."

Tôi chán nản gục đầu, thầm mắng mình sao lại bốc đồng như vậy, mấy ngày tới chắc tôi phải giữ nguyên bộ mặt này để che đậy những lời nói dối hôm nay lão Yên đã nói ra.

Mệt mỏi cả ngày, tôi chán nản chui vào ổ chăn nằm, cảm thấy nhiệm vụ lần này có hơi khó thực hiện.

Bị đám người Trịnh Tam theo dõi mỗi ngày, chúng tôi muốn làm gì cũng không được, ngay cả việc ra ngoài vào ban đêm cũng vô cùng khó khăn.

Hôm nay vì trời đổ mưa, nên bầu trời không có ngôi sao nào. Tôi thử nói bản thân muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bọn họ không ngăn tôi lại thì cũng là nói muốn đi theo. Đi theo cũng được, nhưng bởi vì trận náo loạn tôi gây ra trước đó nên bây giờ Tiểu Ngũ luôn cố gắng ngăn tôi đi đến bờ biển.

“Hầy, trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo!” Tôi thở dài.

Không biết lão Yên vào lúc nào, nghe tôi nói vậy, ông ấy cũng thở dài theo: “Lỗ mãng đúng là có lỗ mãng, chỉ là cậu làm ầm ĩ như vậy cũng khiến cho bọn họ càng tin vào thân phận của chúng ta hơn.”

Tôi cười khổ, sau đó nghiêm túc nói: “Lão Yên, ông không thấy mấy cái vảy cá đó có gì đáng nghi sao?”

“Đáng nghi gì chứ?" Lão Yên trợn mắt nhìn tôi: “Không nói đến việc cậu mới chỉ nhìn sơ qua, chưa chắc đó là vảy cá, nói không chừng chỉ là vết bớt trên người của con nhà người ta thôi. Mà cho dù là vảy cá thì sao, mấy ngôi làng chài như này có một hai người mắc bệnh vảy cá cũng là chuyện bình thường … A, không đúng, cậu nói vảy cá ở trên người của một đứa trẻ?”

Lão Yên đang nói chợt ngẩn người: “Vậy thì quá kỳ lạ. Tôi nghe nói những ngư dân đánh cá lâu năm sẽ bị mắc bệnh vảy cá. Thực ra đó là một loại bệnh ngoài da khi phải liên tục dãi nắng dầm mưa, khiến cho tình trạng da trở nên xấu đi. Nhưng sao đứa trẻ đó lại mắc bệnh này được?”

“Bệnh vảy cá? Có căn bệnh như vậy à?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lão Yên cười ha hả, nói thế giới này đầy rẫy những chuyện kỳ lạ mà cậu vẫn chưa biết đến, nhưng cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều vốn liếng để tìm hiểu.

Tôi gối hai tay sau đầu: “Có lẽ do đứa trẻ đó chạy giỡn nhiều ở bờ biển nên mới mắc phải bệnh này …”

“Cũng khó nói." Lão Yên lắc đầu, nhưng ông ấy không thể giải thích được nguyên do, vậy nên dứt khoát không nói nữa.