← Quay lại trang sách

Chương 703 Ngọc Cửu Long

Tôi hỏi ông ấy tiếp theo nên làm gì. Những người này theo dõi rất gắt gao, nếu không phải lão Yên dùng thân phận để trấn áp bọn họ, tôi nghi bọn họ sẽ còn sắp xếp thêm vài người canh gác trong phòng nữa.

Lão Yên xua tay: “Kế hoạch vẫn như cũ, chúng ta chỉ muốn kiểm tra xem tin đồn đó là thật hay giả, không cần làm gì thêm, bọn họ cũng không phát hiện ra được."

“Chưa chắc đâu. Mấy người khác thì tôi không biết, nhưng cái người tên Trịnh Tam không hề đơn giản đâu!" Tôi hừ một tiếng. Tuy hai ngày nay ông ta không làm gì, nhưng tôi luôn cảm thấy ông ta không giống như vẻ ngoài mà ông ta thể hiện.

Lão Yên hút hai điếu thuốc, sau đó sâu kín nói: "Người ở làng chài này đều không đơn giản. Bình tĩnh đi. Chúng ta là người ngoài, sao có thể tra ra chuyện đó dễ dàng như vậy được?"

Tôi nghĩ cũng đúng. Băng dày ba mét cũng không phải vì một ngày lạnh. Thôn Phong Thu này sống ẩn cư lâu như vậy, chúng tôi vừa tới đã muốn bọn họ mở lòng là chuyện không thể.

Nghĩ vậy, tâm trạng tôi cũng bình tĩnh lại. Dù sao thì cứ từ từ hành động là được, hơn nữa cũng chỉ là một lời đồn đãi, thật sự có chuyện lạ hay không còn chưa chắc.

“Đúng rồi, cô Tứ…” Tôi không biết phải đề cập đến chuyện đó như thế nào.

Lão Yên lắc đầu với tôi: “Sợ là trong khoảng thời gian tới ngài ấy sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”

"Tại sao vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lão Yên buồn cười liếc nhìn tôi: “Đang yên đang lành sao cô Tứ lại tự để lộ thân phận mình làm gì? Cậu thực sự cho rằng Lưu Hàn Thu có thể uy hiếp được ngài ấy à? Còn nhớ khi xuống khỏi núi Thái Bạch ngài ấy đã nói gì không?"

Tôi chợt rùng mình, lời cô ấy nói lúc đó tôi vẫn nhớ như in: Hiện tại không yên ổn.

“Vậy bây giờ đã đến lúc đó rồi à?” Tôi cau mày.

Lão Yên ừ một tiếng, nói sau khi tôi tiến vào 701 thì những sự kiện lớn lần lượt xảy ra, thật sự khiến lòng người hoảng sợ.

"Dựa theo tần suất của nhiệm vụ lần này, dù 701 có bao nhiêu cao thủ cũng không đủ." Lão Yên tự giễu nói.

Vốn tôi cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này được đưa ra thường xuyên hơn chút, nhưng lại nghĩ là do bộ phận tình báo của 701 lợi hại, không ngờ chuyện này vốn không bình thường.

“Ngủ đi. Hai ngày này chúng ta đã biết được đại khái tình hình trong làng, ngày mai cũng nên bắt đầu hành động rồi." Lão Yên dập điếu thuốc, kế đó trong phòng trở nên tối tăm.

Ngày hôm sau, còn chưa rời giường tôi đã nghe thấy một tiếng kêu khóc kinh thiên động địa, dọa tôi sợ đến mức suýt nữa giật bắn mình.

Lão Yên nửa nằm trên giường cũng có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, hẳn là cũng bị dọa tỉnh.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lão Yên tức giận nói: "Làm sao ông đây biết được? Mau ra ngoài xem sao."

“Tiểu Yên..."

Tiếng gào yếu ớt vang lên, tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng, chỉ thấy đội trưởng Bạch đứng đó bám chặt vào khung cửa, trông có vẻ rất yếu ớt.

Lão Yên dùng cả tay cả chân bước xuống từ trên giường: “Thầy, sao thầy lại xuống giường?"

"Tiểu Yên, nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, con nhất định phải cẩn thận." Sắc mặt của đội trưởng Bạch rất kém, giọng nói rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Tôi cũng đứng dậy, đội trưởng Bạch dặn dò: “Làng chài hẻo lánh, tin đồn đột nhiên xuất hiện, Tiểu Yên, con nên suy nghĩ cẩn thận.”

“Thầy à, ý thầy là sao?" Lão Yên cau mày.

Đội trưởng Bạch trả lời: “Chỉ là chút kinh nghiệm của thầy thôi. Chuyện xảy ra lần này thực sự không được bình thường. Con nhất định phải hết sức cảnh giác. Cả Trường An nữa, đừng đột ngột rời đội như hôm qua. Bây giờ họ không nghi ngờ thân phận của chúng ta nên mới vớt con ra khỏi biển, nếu..."

“Bọn họ còn dám giết người à?” Tôi phản bác.

Đội trưởng Bạch buồn cười lắc đầu: "Chỉ là chết đuối mà thôi, bờ biển năm nào mà không có người chết đuối chứ? Hơn nữa trong một ngôi làng khép kín như vậy, dù con có chết đuối cũng sẽ không có ai biết."

"Không phải là có..."

“Vọng tưởng!" Đội trưởng Bạch lại ngắt lời tôi: “Con nghĩ nếu bọn họ nghi ngờ thân phận của chúng ta thì sẽ tha mạng cho ai sao? Ở một ngôi làng như này, mặc kệ con có bản lĩnh lớn đến đâu, nếu cả làng cùng nhau hành động thì cho dù có chạy lên trời con cũng khó thoát."

****4:

Tôi nghẹn họng nhìn đội trưởng Bạch, bà ấy bất đắc dĩ cười khổ: “Đều nói vùng khỉ ho cò gáy sinh ra người ngang ngược, các con nghĩ xem tại sao? Loại địa phương như này nếu xảy ra chuyện, trên có bà lão tám mươi tuổi, dưới có đứa trẻ mới tập bò đều sẽ hành động... Dù con có giỏi đến đâu cũng khó có thể thoát khỏi một nơi như này."

Lời này khiến tôi ớn lạnh cả người, nhưng đội trưởng Bạch lại xua tay: “Các con đi đi, nhớ nói ít lại. Nói nhiều hơn một câu cũng có thể sẽ để lộ thân phận! Tiểu Yên, trước giờ con luôn cẩn trọng, nhớ phải ngăn chặn."

“Con biết nặng nhẹ." Lão Yên lạnh mặt gật đầu.

Đội trưởng Bạch yên tâm thở ra một hơi, từ chối sự hỗ trợ của lão Yên, từ từ bước về phòng.

Tôi nhìn lão Yên, vẻ mặt ông ấy rất nghiêm túc, nhẹ nhàng liếc nhìn tôi, sau đó gõ cửa phòng lão Hạ.

"Nghe đủ chưa?" Lão Yên nhìn chằm chằm lão Hạ mở cửa, tức giận nói.

Lão Hạ cười hì hì, lúc này mới lo lắng hướng về phía phòng đội trưởng Bạch mà dẩu môi, thấy lão Yên không nói gì, ông ta cũng đành im lặng.