Chương 707 Ngọc Cửu Long
“Tôi, tôi không hiểu những thứ này, dù sao các ông cũng không thể đi qua.” Tên này rõ ràng bị dọa sợ, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi không chịu buông tha.
Lúc này lão Yên liền đi tới nói: "Lão Hạ, cần quái gì phải dùng lời hay ý đẹp như vậy? Gã đã không cho chúng ta qua, vậy chúng ta…”
“Ai nha lão Yên, không cần cả ngày cứ đánh đánh giết giết như thế, thôn này khá lạc hậu nhưng dân số cũng không ít, nếu gây ra tai nạn chết người thì không dễ ăn nói với cấp trên đâu.” Lão Hạ ngắt lời lão Yên, nhẹ nhàng nói ra một câu.
Cuộc trò chuyện này khá bạo lực, quả thực là thay đổi cách hù dọa đối phương.
Nhưng điều làm tôi thấy kì lạ chính là mặc dù tên này bị doạ tới mức mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy, nhưng vẫn dang rộng hai tay chắn ở giữa đường, như thể gã thậm chí còn chẳng quan tâm đến mạng sống của chính mình.
Tôi thầm nghĩ không ổn nên đẩy tên này ra: “Đừng có dây dưa với gã nữa mà nhanh chóng đi đi.”
Cho dù là phong tục địa phương quy định không cho phép người lạ tham dự lễ đưa tang, nhưng rõ ràng chúng tôi đã nói là sẽ không làm phiền đám tang, người này tội gì cứ phải liều mạng ngăn cản?
Việc này nhất định có gì đó mờ ám!
Lão Yên cũng nghe thấy có gì đó không đúng, lập tức kẹp chặt tên kia lại: “Đừng kêu, nếu không tôi giết cậu!”
“Các ông là ai? Lãnh đạo sao có thể...... la hét giết người chứ?” Tên kia run rẩy hỏi.
Tôi cau mày, tên này trông có vẻ thành thật nhưng không ngờ tâm tư lại xoay chuyển nhanh như vậy!
Lão Yên mặt không đổi sắc cười nói: “Chỉ với thái độ của thôn Phong Thu đối với chúng tôi cũng đủ để chúng tôi giữ lại thẩm vấn rồi.”
Tên kia không sợ nói: “Tôi, tôi không tin.”
Nói xong gã cao giọng định hét lên thì lão Yên lập tức bóp cổ khiến gã nghẹn đến đỏ bừng mặt.
Nhưng đã quá muộn, nơi này vốn đã trống trải, tên này lại bị mấy người kia kêu ra chặn đường, cho nên hành động ngăn không cho gã hét lên cũng chỉ cầm cự chưa đến năm phút.
Đội ngũ đưa tang thấy gã chậm chạp không trở về nên đã dừng lại không đi tiếp nữa khiến chúng tôi muốn tránh cũng không thể tránh được.
Lão Yên phản ứng rất nhanh, đang từ bóp cổ gã nháy mắt biến thành vỗ vai, tay choàng lên bả vai đối phương, tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng thực chất là đang nắm lấy điểm yếu bên cổ gã.
“Cậu không tin chúng tôi sẽ giết cậu sao? Tốt nhất là nên thức thời một chút, chúng tôi chỉ hỏi một số vấn đề thôi, còn nếu không thì...”
Lão Yên cười khúc khích, tay kia vươn về phía tôi.
Tôi khó hiểu nhìn ông ấy, lão Yên liền trừng mắt: “Thuốc độc.”
Thuốc độc?
Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, liền lấy trong ngực ra một chiếc bình nhỏ đưa cho ông ấy, lão Yên nhanh chóng đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào trong miệng tên kia, cười hiền hoà: “Nhớ kỹ lời tôi nói.”
Tên kia móc cổ họng nôn mửa một hồi, mặt đã tím tại nhưng chẳng nôn ra được thứ gì.
Khoé miệng tôi giật giật... Đây đâu phải là thuốc độc gì, rõ ràng là thuốc giải của tôi, bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp nên tôi chỉ còn thừa lại có nửa bình, đều là một đêm ăn một đêm không ăn, chỉ sợ thuốc giải không đủ, bây giờ thì hay rồi, lại thiếu mất một viên.
Lúc này đội tang lễ lại phái tới hai người, nghi ngờ nhìn chằm chằm chúng tôi và nói: “Các người làm cái gì vậy?”
“À, chúng tôi chỉ nói chuyện về hoàn cảnh đặc biệt của chỗ này thôi, cậu ấy nghe thì thấy ghê tởm, chỉ vậy thôi.” Lão Yên mặt không đổi sắc đáp.
Một tên đàn ông cao lớn trong số đó nghi ngờ nhìn chúng tôi, sau đó xách tên kia lên: "Lão Ngũ, vấn đề gì mà doạ cậu sợ đến mức mềm nhũn như chân tôm thế này hả?”
"Bọn họ, bọn họ..." Tên kia mặt trắng bệch, lau miệng: “Bọn họ hỏi tôi nếu có một đống cá chết mắc cạn ở bờ biển thì sẽ có mùi hôi thối như thế nào.”
“Chỉ vậy thôi?” Không chỉ có người đàn ông cao lớn kia mà ngay cả người đàn ông lùn bên cạnh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Tên kia vẻ mặt đau khổ nói: “Ai bảo bọn họ miêu tả kĩ quá như vậy? Tôi vừa nghe vừa liên tưởng, không cẩn thận liền...”
Nói xong gã còn hơi ngượng ngùng cười với hai đồng bọn của mình.
Hai người kia cũng không biết có tin hay không, dặn dò chúng tôi một lần nữa, đại khái ý tứ chính là bảo chúng tôi nhanh chóng trở về phòng, trong ngày hôm nay không được ra khỏi cửa, chờ qua hôm nay bọn họ sẽ dẫn đường cho chúng tôi, cam đoan không làm lỡ công việc của chúng tôi.
Tên mập mạp kia rõ ràngq rất mưu mô xảo quyệt, chỉ cần chúng tôi hỏi nhiều một câu thì gã liền làm ra vẻ khóc lóc rất thảm thiết: “Đứa cháu nhỏ của tôi chết rất thảm!”
“Trong thôn suốt mấy chục thậm chí là mấy trăm năm nay đều rất tốt, sao có thể có trộm vào giết người chứ, trộm chút đồ thì thôi đi, ngoài chút hải sản ra bọn tôi cũng không có thứ gì đáng giá, nhưng sao đối phương có thể giết người chứ?
Hu hu đứa cháu số khổ của tôi, bây giờ những kẻ ác tâm này còn muốn quấy rối đội ngũ đưa tang nữa, thật sự là không sợ thiên lôi đánh mà.”
Tôi nghe thấy gã có ý cố đổ lỗi cái chết của đứa bé kia lên đầu chúng tôi liền cảm thấy không vui.
Nhưng gã hát tuồng rất hay, một mặt nước mắt nước mũi tùm lum phàn nàn rằng chúng tôi đã khiến đứa trẻ này chết rồi cũng không yên, khiến cho tất cả chúng tôi đều cảm thấy xấu hổ không tiện tiếp tục dây dưa nữa.