Chương 706 Ngọc Cửu Long
Chúng tôi tránh sang hai bên, giáo sư Hứa nôn nóng muốn xen ngang nhưng lão Yên đã giữ chặt lấy ông ấy: "Tang lễ là chuyện lớn, nếu chúng ta quấy rầy bọn họ thì những việc tiếp theo sẽ rất khó khăn!"
Đương nhiên giáo sư Hứa biết nặng nhẹ nên đành phải cố chịu đựng. Chỉ là cặp mắt đỏ hoe đáng sợ của ông ấy lại rất phù hợp với không khí của đám tang.
Tôi nhìn đội chiêng trống đi ngang qua, trong số họ chúng tôi nhận ra Trịnh Tam, ông ta thờ ơ liếc nhìn chúng tôi, nhưng không có hành động nào khác mà chỉ hát bài tang lễ và đi về phía bờ biển.
Ngoài nhóm người thân mặc áo tang đang khóc ra thì sắc mặt của những người còn lại đều lạnh lùng vô cảm, trông rất kỳ lạ.
Trong đó có một người không hợp với bọn họ!
Mặc dù cũng mặc tang phục màu trắng và đội mũ tang, nhưng phong thái của người này chênh lệch rất lớn với những người kia, trừ khi tôi bị mù, nếu không chắc chắn tôi sẽ nhận ra.
"Lão Yên..." Tôi khẽ nói, nhưng lão Yên đã ngăn tôi lại.
Dựa theo vẻ mặt của họ thì hẳn là đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Tôi không khỏi kích động, cô ấy thực sự đến … Ngay sau đó tôi lại vô cùng lo lắng. Việc cô ấy đến chứng tỏ nơi đây cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa cô ấy còn xen lẫn vào đội ngũ đưa tang để làm gì?
Cô Tứ, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Giáo sư Hứa không còn lo lắng như vừa rồi nữa, có lẽ vì sự xuất hiện của cô Tứ đã khiến ông ấy yên tâm.
Tất cả chúng tôi dừng việc dõi theo đội ngũ đưa tang ra bờ biển. Khi đang định đi về phía làng chài, lão Yên đột nhiên kêu chúng tôi ngừng lại.
Tôi quay đầu hỏi ông ấy có chuyện gì, ông ấy đen mặt nói: “Các cậu đã bao giờ thấy đám tang nào được khiêng ra bờ biển chưa? Chuyện này không đúng lắm, lập tức quay lại đuổi theo họ.”
"Có lẽ đó chỉ là phong tục của làng chài bọn họ thôi." Giáo sư Hứa nói.
Đồng thời ông ấy còn giải thích, nói mình đã nhìn thấy quá nhiều phong tục kỳ lạ, trong đó có tục thiên táng, huyền quan... Tục thủy táng này không chừng cũng là một nét đặc trưng của vùng ven biển.
Đôi mắt của lão Yên lóe lên, lão Hạ nhạy bén chớp chớp mắt: "Vừa rồi các cậu có để ý đến quan tài không?"
“Quan tài…” Tôi lẩm bẩm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Không ổn!”
Nói xong tôi cũng không thèm quan tâm gì cả, chạy nhanh đuổi theo đội ngũ đưa tang.
Chiếc quan tài lớn màu đỏ đó rất nặng, kích thước lại khá bình thường!
Nếu người chết là một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi thì một là sẽ không dùng quan tài thông thường như vậy mà phải dùng loại nhỏ hơn, hai là nó sẽ không nặng đến thế!
Quan tài được bốn người đàn ông khỏe mạnh khiêng, nhưng bọn họ lại đổ mồ hôi đầm đìa và đi lại khó khăn, rõ ràng là trọng lượng không đúng.
Mồ hôi lạnh đổ đầy trán, tôi chạy nhanh hết mức để đuổi theo, mắt thấy suýt nữa đã đuổi kịp thì lại bị ai đó đẩy một cái lảo đảo.
****6:
“Con mẹ nó ai ngăn cản đấy...” Tôi quay lại gầm lên, đã thấy Côn Bố rút tay lại, lão Yên với những người khác cũng đang nhìn tôi.
Tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm đến lạnh cả người liền hỏi có chuyện gì vậy?
“Cô Tứ đang ở đây.” Lão Yên cảnh cáo: “Bây giờ đi qua có lẽ sẽ quấy rầy kế hoạch của ngài ấy.”
Tôi lo lắng nói: “Nhưng, nhưng chẳng ai biết cô Tứ làm cái gì, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Không có lỡ!” Lão Yên đáp.
Giáo sư Hứa đỏ bừng mắt, nhưng vẫn lựa chọn khuyên tôi: “Trường An à, chúng ta hãy quan sát từ xa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Bị bọn họ ngăn lại làm kéo ra một khoảng cách với đội đưa tang, tôi chán nản nói: "Cô Tứ ngài ấy…”
Cổ họng tôi khô khốc, không biết nên nói gì, cho dù tôi động lòng trước dáng vẻ cô Tứ nhảy múa dưới ánh trăng đêm đó, nhưng tôi cũng biết cô ấy không hoàn toàn thuộc về 701, trước nhiệm vụ lần này cô ấy đã biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, vẫn là dùng phương thức như vậy, tôi căn bản không hiểu rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
“Đi thôi, theo dõi từ xa, tùy cơ ứng biến!” Lão Yên phất tay.
Nhưng làng chài này không thể so với những thôn làng khác, phóng tầm mắt nhìn về vùng đất phía trước, chúng tôi vừa mới theo kịp, lập tức liền có một người rút khỏi đội tang lễ, hướng chúng tôi đi tới.
“Thôn bọn tôi có việc, các người nên nhanh chóng trở về phòng đi.”
Người đàn ông này cao lớn thô kệch, giọng nói cũng cứng rắn, giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lão Yên lập tức mỉm cười: “Người anh em này, chúng tôi cũng chỉ thu thập mẫu vật một chút thôi, mấy mẫu vật lấy được hôm trước đều bị bỏ đi.
Tên này không nói lời nào, cả người đứng chắn ở giữa đường, ý tứ rất rõ ràng.
Tôi gấp gáp tới mức muốn tiến lên lý luận, chưa nói đến việc chúng tôi là đến điều tra với thân phận người của bộ phận môi trường, kể cả là người bình thường cũng không nên bị đối xử như vậy chứ?
“Người anh em, thế này có quá đáng quá không?” Lão Hạ cười lạnh: “Chẳng lẽ thôn Phong Thu không định bán hải sản cho người ngoài sao?”
Gã chợt biến sắc, vội la lên: “Các người muốn làm gì?”
Lão Hạ khịt mũi bất mãn: “Không phải chúng tôi muốn làm cái gì, mà là các cậu! Việc điều tra nghiên cứu của chúng tôi đều có thời hạn, ít thì nửa tháng, nhiều nhất cũng chỉ có thể một tháng, làm chậm trễ tiến độ chính quyền huyện sẽ tìm các cậu chịu trách nhiệm?"