Chương 710 Ngọc Cửu Long
Tôi đột nhiên túm lấy một người trong số đó, so với tôi anh ta cao hơn một cái đầu. Tôi vội vàng hỏi: "Anh trai, tôi cần ra biển thu thập một ít mẫu vật, anh có thể cho tôi đi cùng được không?”
“Cậu là chuyên gia môi trường?” Ngư dân cảnh giác đánh giá tôi.
Tôi gật đầu, sắc mặt gã đột nhiên thay đổi: “Tôi biết mà, các người chính là tới để quấy rối, đi đi đi, mới sáng sớm đừng tới đây gây chuyện.”
Nói xong gã đẩy tôi ra rồi đi thẳng lên một chiếc thuyền lớn, phía trên đó mấy người kia đều đã đứng cầm mấy đinh ba bằng thép trong tay, họ đều đề phòng nhìn tôi.
Tôi không nói hai lời đã xoay người rời đi, bước đi càng lúc càng nhanh hơn, tim cũng đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người ngư dân vừa rồi…
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Người anh em đang muốn đi đâu vậy?” Một giọng nói đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy Trịnh Tam mang theo Tiểu Ngũ đang chặn ở trước mặt mình.
Tôi cười trả lời: “Chỉ là đi dạo bên bờ biển thôi.”
Ánh mắt Trịnh Tam như chứa đầy gai, hận không thể đâm vào trong đầu tôi, tôi hơi siết chặt nắm tay, trong lòng càng lúc càng lo lắng.
Phát hiện vừa rồi nhất định phải báo cho lão Yên càng sớm càng tốt, đây có lẽ là một bước đột phá trong hành động lần này của chúng tôi!
“Người anh em không phải muốn ra biển sao?” Trịnh Tam bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này cũng không thể làm cho ông ta gần gũi hơn, ngược lại khiến cho người ta sởn hết gai ốc.
Tôi đón nhận ánh mắt của ông ta, cũng cười một tiếng: “Đúng vậy, vốn định đi thu thập mẫu vật, nhưng người trong thôn sợ tôi quấy rầy bọn họ đánh cá, nên không cho tôi đi.”
Trịnh Tam như có điều suy nghĩ gật đầu, đột nhiên nói: “Đã như vậy thì tôi dẫn cậu đi!”
Tôi nghi ngờ nhìn về phía ông ta, tự hỏi không biết ông ta đang giấu giếm tâm tư gì, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra mà giả bộ vui mừng hỏi: “Thật không?”
“Không có gì là không thể, hôm nay tôi không đi đánh cá, nếu chính phủ cần thì tôi có thể hỗ trợ.” Trịnh Tam cũng không nói nhiều, đi nhanh về phía bờ biển.
Nhìn bóng lưng ông ta, tôi nghiến răng nghiến lợi đuổi theo......
Thứ ông ta chuẩn bị chính là một chiếc thuyền nhỏ chỉ có thể chứa được hai ba người, ở đuôi thuyền chất một đống lưới đánh cá xếp sẵn, thân thuyền còn có một cái khung nan lớn, đuôi thuyền là động cơ đốt dầu diesel.
“Thôn Phong Thu đúng là danh xứng với thực”. Tôi mỉm cười ngồi ở góc đuôi thuyền, động cơ này thật là tốt.
Trịnh Tam cười ha hả coi như đáp lời, nhưng không nói nhiều, trực tiếp bảo Tiểu Ngũ khởi động động cơ, thuyền nhỏ lao ra như mũi tên rời cung.
Thủ đoạn nhỏ!
Tôi cười lạnh trong lòng, hai tay chống lên mạn thuyền, mặc cho nước biển khuấy động làm ướt quần áo, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
“Ha ha, người anh em muốn thu thập mấy mẫu vật kia ở đâu? "Trịnh Tam đặt mông ngồi ở phía trước bên trái tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào thuyền, nói vậy phải xem thuyền này có thể đi tới đâu.
Trịnh Tam lại hỏi mấy vấn đề rồi không nói gì nữa, tôi nhìn chằm chằm bọt sóng, nhưng tim thì đập thình thịch.
Ông ta sẽ không có lòng tốt dẫn tôi đi tìm mẫu vật, như vậy thì việc ông ta muốn làm cũng chỉ có duy nhất một việc - - giết người vứt xác!
Biển cả bao la, ném xuống một thi thể cũng chưa chắc có thể vớt lên được, mà cho dù có vớt được thì bọn họ chỉ cần phủ nhận bằng một câu tai nạn ngoài ý muốn, hầu như sẽ chẳng có ai nghi ngờ.
Tình hình trên biển thay đổi trong nháy mắt, từng đợt sóng đánh tới, ngay cả một con thuyền làm bằng thép cũng không chịu nổi, huống chi là con thuyền gỗ này?
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra Trịnh Tam nghi ngờ tôi, nhưng tôi không thể đâm thủng tầng cửa sổ giấy này.
Con thuyền chạy về phía trước hơn một giờ trong tiếng động cơ gầm rú, bốn bề đều là nưóc biển mênh mông, nếu không phải là một thuỷ thủ giàu kinh nghiệm thì thậm chí còn không thể phân biệt được phương hướng.
Đột nhiên Tiểu Ngũ tắt động cơ, con thuyền như chiếc lá trên mặt biển.
“Người anh em, tôi là một kẻ thô lỗ, cũng không biết quanh co nên đành hỏi thẳng vậy.” Trịnh Tam hiếm khi khách khí nói.
Tôi phất tay ý bảo ông ta hỏi đi.
Ông ta đầu tiên là đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lần, sau đó sắc mặt hung ác nói: “Rốt cuộc các người tới nơi này làm gì?”
Tôi không vội trả lời, mà mỉm cười lấy từ trong ngực ra một bình thủy tinh trong suốt, rót đầy một bình nước biển, xem xét kĩ lưỡng hai phút rồi mới nói: “Nước biển ở đây có giá trị nghiên cứu rất lớn, anh Trịnh, tôi chỉ lấy một bình nước biển thôi.”
Ánh mắt ông ta chợt lóe, tay đã chạm tới thắt lưng.
Tôi lấy tay vỗ vỗ bọt sóng: "Anh Trịnh, chúng ta mau trở về đi, trước khi ra biển tôi còn chưa nói với thầy mình, ông ấy tính tình nóng nảy, đừng để đến lúc đó lại báo cảnh sát.”
Nếu ông ta muốn giết tôi, tôi chỉ có thể đánh cược là ông ta không có can đảm đó, nếu ông ta không thể một lưới bắt hết chúng tôi thì sẽ mang đến tai hoạ cho thôn Phong Thu!
Trịnh Tam và Tiểu Ngũ nhìn nhau, người sau sợ hãi lắc đầu.
“Quay về thôn.” Trịnh Tam không nhìn tôi nữa, bình tĩnh nói ra một câu.
Khi quay về, cuối cùng tôi cũng có tâm trạng thưởng thức phong cảnh trên biển.