Chương 711 Ngọc Cửu Long
Vừa đến bờ tôi liền vội vã nhảy xuống thuyền, giả vờ vui mừng tột độ cầm lấy cánh tay ông ta rồi nói: “Anh Trịnh, hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Ông ta giật mình, lập tức giãy cánh tay ra rồi vội vàng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng ông ta, đồng tử của tôi chợt co lại - - trên người ông ta cũng có!
Tôi đi theo Trịnh Tam trở về thôn, vô cùng lo lắng đẩy cửa ra, lão Yên vẫn ngồi đó với tư thế như lúc tôi rời đi, nhưng sắc mặt lại càng kém hơn.
Bên cạnh chỉ có Côn Bố làm bạn, những người khác không biết là ở trong phòng hay là đã đi ra ngoài.
Lão Yên thăm dò nhìn tôi, tôi hít sâu một hơi rồi mới nhẹ giọng nói: “Là vảy cá, những ngư dân ra khơi sáng nay và cả Trịnh Tam, trên người bọn họ đều mọc vảy cá!”
Hơn nữa vảy cá kia không chỉ cực kì cứng mà còn rất thô ráp, nếu không tôi cũng không thể sờ ra được.
****9:
Tôi dựa vào ghế nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của lão Yên, lại bỏ thêm một mồi lửa: “Bọn họ còn muốn giết tôi!”
“Cái gì?” Lão Yên đột nhiên mở mắt, tôi kể lại chuyện đi theo Trịnh Tam ra biển cho ông ấy nghe, ông ấy liền mắng tôi một câu hồ đồ, sau đó chán nản dựa về phía sau.
Tôi thấy trạng thái này của ông ấy thật sự rất lạ nên mở miệng hỏi một câu, ông ấy lại bảo tôi không cần để ý, chỉ là quá mệt mỏi do một đêm không ngủ thôi.
Đương nhiên tôi không tin, nhưng cũng không hỏi thêm mà chỉ nói: “Vậy bây giờ nên làm gì?”
"Bệnh vảy cá..." Lão Yên lẩm bẩm, sau đó lấy ra một điếu thuốc kẹp trên tay, nhưng quẹt lửa mấy lần cũng không được.
Tôi vội vàng nhận lấy que diêm và giúp ông ấy châm điếu thuốc, nhìn ông ấy run rẩy nhét điếu thuốc vào trong miệng rồi rít một hơi thật sâu.
Ông ấy thoải mái phun ra một làn khói: “Đây sợ là muốn câu một con cá lớn.”
Tôi hỏi con cá lớn gì nhưng ông ấy lại không nói, mà đứng lên phủi tàn thuốc trên người, lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày: “Từ giờ trở đi, không ai được ra ngoài mà không được cho phép, Côn Bố, cậu trông chừng bọn họ, nếu ai ra ngoài liền dùng cổ trùng ngăn lại!”
“Vậy còn ông?” Côn Bố nhướng mày.
Lão Yên đáp: “Tôi với Trường An phải ra ngoài một chuyến, các cậu cứ ở trong phòng chờ tin tức là được.”
Nói xong ông ấy với Côn Bố đối chiếu ám hiệu một lúc để xác định thật giả, sau đó liền giục tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Mãi cho đến khi bị ông đẩy ra khỏi cửa, tôi cũng không biết phải làm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ trầm mặc của lão Yên thì tôi cũng không hỏi được gì cả, chỉ có thể đi theo phía sau ông ấy.
Mà chúng tôi vừa rời đi thì Trịnh Tam với Tiểu Ngũ đã yên lặng đi theo phía sau.
“Mấy tên bám đuôi này!” Lão Yên xì một hơi.
Tôi hỏi ông ấy có muốn xử lý không, ông ấy lắc đầu nói có người đi theo như vậy càng tốt, điều này khiến tôi hơi khó hiểu.
Lão Yên dẫn tôi đi ra khỏi thôn, nhưng không phải đi đến bờ biển mà là theo hướng chúng tôi đi vào.
Còn chưa tới cổng thôn đã bị Trịnh Tam ngăn cản, lão Yên trực tiếp dùng thân phận của mình để trấn áp ông ta, nói nếu ông ta lại cản trở việc nghiên cứu của chúng tôi thì sẽ để cho chính quyền huyện xử phạt thôn Phong Thu.
Trịnh Tam không tin, lão Yên cười lạnh nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng lúc trước nhận được mệnh lệnh của cấp trên là giả sao?”
Tôi vỗ tay một cái, không sai, thân phận của chúng tôi mặc dù là giả, nhưng giấy chứng nhận của chúng tôi cùng với thông báo cho cấp trên của thôn Phong Thu đều là thật.
Từ xưa đến nay dân không đấu với quan, sử dụng điểm này tuy rằng không thích hợp lắm, nhưng nói vậy bọn họ cũng không dám thực sự giết chúng tôi!
Nếu không thì chuyến đi biển vào buổi sáng tôi chắc hẳn đã không thể sống sót mà trở về.
Quả nhiên, thái độ cứng rắn của lão Yên khiến Trịnh Tam mềm nhũn, chỉ dặn đi dặn lại là không được nói cho bên ngoài biết sự tồn tại của thôn Phong Thu.
“Tôi không có hứng thú đó, tránh ra!” Lão Yên lườm ông ta một cái.
Trịnh Tam bất đắc dĩ lui đến ven đường, lão Yên bước nhanh như bay chạy vào rừng, tôi đeo một cái túi lớn nhanh chóng đuổi theo.
Tôi hỏi ông ấy nếu có thể dùng thân phận này trấn áp Trịnh Tam, vì sao lại không dùng ngay từ đầu?
“Cái này chỉ có thể sử dụng một lần, người đi chân trần không sợ người mang giày, chúng ta có có kế hoạch thì chưa chắc bọn họ sẽ không có, nếu thực sự chọc giận những người này thì chuyện gì họ cũng dám làm.”
Lão Yên nhanh chóng giải thích, nói hai ngày nay tuy rằng không có tiến triển gì lớn, nhưng ông ấy cũng đã quan sát kĩ toàn bộ thôn.
Phụ nữ ở trong thôn này rất ít khi ra ngoài, không biết có phải bởi vì có người lạ tới hay không, chỉ có những người đàn ông cường tráng như Trịnh Tam mới lang thang ở bên ngoài, có mấy người thậm chí trông giống như võ sư.
Nếu thật sự đánh nhau thì một chọi bốn chúng tôi cũng không thể đánh lại được, hơn nữa họ còn là những người dân bình thường nên chúng tôi đương nhiên phải dè chừng khi đối phó.
Tôi trầm ngâm gật đầu, đang muốn hỏi thêm thì lão Yên đã vào rừng, tôi đành phải ngừng cuộc nói chuyện rồi lao vào rừng.
“Trường An, cậu tìm giúp tôi một thứ.” Vừa vào rừng, lão Yên liền vội vã phân phó.