← Quay lại trang sách

Chương 715 Ngọc Cửu Long

“Anh bạn trẻ, trông cậu không giống người ở đây nhỉ?” Bởi vì không có nhiều khách nên sau khi đưa trái cây cho tôi chủ quán đã lân la hỏi chuyện.

Tôi sờ mặt mình, cười hỏi rõ ràng như vậy sao?

Anh ta lắc đầu nói cũng không hẳn, chỉ là từ sau khi truyền thuyết chín rồng nâng quan tài truyền ra ngoài, anh ta đã gặp qua vài nhóm du khách mang ba lô giống như tôi.

Tôi cau mày, xem ra không chỉ có duy nhất 701 nghe tin liền hành động, nhưng bọn họ lại không thuận lợi như chúng tôi, muốn vào thôn Phong Thu có lẽ không dễ dàng như vậy, điều này khiến tôi hơi thả lỏng một chút.

“Truyền thuyết này vô cùng kỳ diệu, tôi cũng chỉ cảm thấy hứng thú thôi.” Tôi vừa uống nước trái cây, vừa thờ ơ nói.

Ai ngờ chủ quán bỗng nhiên thở dài một tiếng, tôi kinh ngạc hỏi anh ta làm sao vậy, vẻ mặt anh ta rầu rĩ, nói cũng không biết truyền thuyết kia bị truyền ra ngoài bằng cách nào, Bắc Hải đang yên đang lành bây giờ đã ở trong tình trạng biến động và cuộc sống cũng không yên bình.

Tôi nói với vẻ ngạc nhiên: “Không phải nói có người nhìn thấy có rồng bay trên biển sao, rồi trên bầu trời còn xuất hiện hình ảnh chín rồng nâng quan tài nữa mà?”

“Dù sao tôi cũng không nhìn thấy, ngày đó trời rất nắng, ngay cả một đám mây cũng chẳng có.” Anh ta xua tay.

Trong lòng tôi khẽ động, nhưng ngoài miệng lại vừa cười vừa mắng nói chuyến này chẳng phải là vô ích rồi sao?

Chủ quán cũng khuyên tôi sớm trở về, quê của anh ta cũng gần bờ biển nhưng không nghe nói gì về chuyện đó cả, có lẽ đó chỉ là một trò đùa của người thế hệ trước, cũng không biết như thế nào lại truyền ra ngoài.

Tôi uống ba ngụm hết nước trái cây trong ly, trả ly lại cho anh ta rồi cười nói: “Tới thì cũng đã tới rồi, phải thử vận may xem sao, đúng rồi anh trai, anh có biết phố đồ cổ tốt nhất vùng này nằm ở đâu không?”

Chủ quán đáp: “Xem ra cậu hỏi đúng người rồi đấy! Đây, đi qua con đường này, ở gốc phố có một con hẻm nhỏ, đi đến cuối lại quẹo một cái là tới.”

Quả nhiên tôi đã hỏi đúng người rồi, phố đồ cổ được giấu kĩ như vậy rất có thể là có liên quan đến chợ đen, nói không chừng hai thứ còn lại tôi đều có thể lấy được từ nơi này.

Tôi ở quán bán đồ uống cùng chủ quán nói đông nói tây một lúc lâu, trong lòng có chút suy nghĩ, lúc này mới lại mua chút hoa quả mang đi, sau đó hướng về phố cổ anh ta chỉ mà đi.

Trong phố đồ cổ có đủ loại người, thấy tôi đeo balo đi vào cũng không có phản ứng gì, nghĩ đến lời chủ quán nói quả không sai, gần đây mọi người ăn mặc giống nhau quá nhiều, chẳng trách.

Phố đồ cổ vừa có cửa hàng có bảng hiệu đường hoàng, cũng có những người dùng mấy tấm vải rách nát bày hàng ở vỉa hè, nói tóm lại đồ ở đây giống như người, ngư long hỗn tạp, có thể lấy được đồ mình muốn hay không thì phải xem bản lĩnh mỗi người đến đâu!

Tạm thời không nói đến vàng, món đồ thứ ba lão Yên muốn đoán chừng chỉ có phố đồ cổ mới có.

Ông ấy muốn tiền Ngũ Đế hàng thật giá thật!

Tiền Ngũ Đế được chia thành Đại Ngũ Đế và Tiểu Ngũ Đế, cái sau là Thuận Trị Thông Bảo, Khang Hi Thông Bảo, Ung Chính Thông Bảo, Càn Long Thông Bảo cùng với Gia Khánh Thông Bảo, những thứ này truyền từ đời này sang đời khác, muốn lấy được cũng không khó, nhưng thứ lão Yên muốn lại là tiền Đại Ngũ Đế.

Tiền Đại Ngũ Đế là chỉ nửa lượng tiền của thời nhà Tần, năm Bạt tiền đời Hán, Khai Nguyên Thông Bảo triều Đường, Tống Nguyên Thông Bảo triều Tống và Vĩnh Lạc Thông Bảo triều Minh.

Chúng được đúc bằng đồng và đã có từ lâu đời, hiện tại không còn nhiều lắm, mặc dù không đến trình độ quốc bảo nhưng là cực kỳ quý hiếm, cũng không biết nơi này gom đủ không?

Ba thứ này đều có cùng một công dụng chính là trừ tà.

Nhưng đều là một vài sơn tinh quỷ quái, rất hiếm thấy ở ngoài đời, thật sự không rõ vì sao ông ấy lại muốn tôi tốn nhiều công sức để có được hai thứ này?

Trên người tôi vẫn còn vài nghìn nhân dân tệ, vàng thì chắc không cần đến tiền, nhưng tiền Ngũ Đế thì khó mà nói, nếu là chính tông có lẽ một đồng cũng phải mấy ngàn tệ, vậy mà lão Yên còn nói tôi không cần để ý tới tiền nữa.

Nhưng trên người tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, chẳng lẽ còn có thể ký sổ nữa?

Nghĩ ngợi một hồi tôi đã đi dạo được một nửa con phố đồ cổ nhưng chẳng thấy có gì hay ho cả.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên vì những ngôi mộ lớn ở phía Nam rất ít, bởi vì địa hình phía Nam chỗ cao chỗ thấp, nếu mộ với quy mô quá lớn thì không dễ để tu sửa, cho nên các mặt hàng ở phố đồ cổ phía Nam này đương nhiên không thể so sánh với phương Bắc, đặc biệt là Yến Kinh được.

Tôi thăm dò từng nhà, thỉnh thoảng vào tiệm quan sát một hồi, có chủ tiệm nhiệt tình chiêu đãi, cũng có người chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi để mặc cho tôi xem.

Tôi hỏi ba nhà, trong đó chỉ có một nhà có tiền Ngũ Đế, hay là tiền Tiểu Ngũ Đế, chất lượng cũng không được tốt lắm.

“Ôi, thiếu gia! Tiền Đại Ngũ Đế này cậu đi chỗ nào cũng không có được, cái loại này đều vào viện bảo tàng, thứ này chúng tôi không thể làm giả được, không phải nói quá chứ tiền Tiểu Ngũ Đế này của nhà chúng tôi cũng là phần độc nhất, thế nào, cậu có muốn lấy không?”

“Anh bạn trẻ, trông cậu không giống người ở đây nhỉ?” Bởi vì không có nhiều khách nên sau khi đưa trái cây cho tôi chủ quán đã lân la hỏi chuyện.

Tôi sờ mặt mình, cười hỏi rõ ràng như vậy sao?

Anh ta lắc đầu nói cũng không hẳn, chỉ là từ sau khi truyền thuyết chín rồng nâng quan tài truyền ra ngoài, anh ta đã gặp qua vài nhóm du khách mang ba lô giống như tôi.

Tôi cau mày, xem ra không chỉ có duy nhất 701 nghe tin liền hành động, nhưng bọn họ lại không thuận lợi như chúng tôi, muốn vào thôn Phong Thu có lẽ không dễ dàng như vậy, điều này khiến tôi hơi thả lỏng một chút.

“Truyền thuyết này vô cùng kỳ diệu, tôi cũng chỉ cảm thấy hứng thú thôi.” Tôi vừa uống nước trái cây, vừa thờ ơ nói.

Ai ngờ chủ quán bỗng nhiên thở dài một tiếng, tôi kinh ngạc hỏi anh ta làm sao vậy, vẻ mặt anh ta rầu rĩ, nói cũng không biết truyền thuyết kia bị truyền ra ngoài bằng cách nào, Bắc Hải đang yên đang lành bây giờ đã ở trong tình trạng biến động và cuộc sống cũng không yên bình.

Tôi nói với vẻ ngạc nhiên: “Không phải nói có người nhìn thấy có rồng bay trên biển sao, rồi trên bầu trời còn xuất hiện hình ảnh chín rồng nâng quan tài nữa mà?”

“Dù sao tôi cũng không nhìn thấy, ngày đó trời rất nắng, ngay cả một đám mây cũng chẳng có.” Anh ta xua tay.

Trong lòng tôi khẽ động, nhưng ngoài miệng lại vừa cười vừa mắng nói chuyến này chẳng phải là vô ích rồi sao?

Chủ quán cũng khuyên tôi sớm trở về, quê của anh ta cũng gần bờ biển nhưng không nghe nói gì về chuyện đó cả, có lẽ đó chỉ là một trò đùa của người thế hệ trước, cũng không biết như thế nào lại truyền ra ngoài.

Tôi uống ba ngụm hết nước trái cây trong ly, trả ly lại cho anh ta rồi cười nói: “Tới thì cũng đã tới rồi, phải thử vận may xem sao, đúng rồi anh trai, anh có biết phố đồ cổ tốt nhất vùng này nằm ở đâu không?”

Chủ quán đáp: “Xem ra cậu hỏi đúng người rồi đấy! Đây, đi qua con đường này, ở gốc phố có một con hẻm nhỏ, đi đến cuối lại quẹo một cái là tới.”

Quả nhiên tôi đã hỏi đúng người rồi, phố đồ cổ được giấu kĩ như vậy rất có thể là có liên quan đến chợ đen, nói không chừng hai thứ còn lại tôi đều có thể lấy được từ nơi này.

Tôi ở quán bán đồ uống cùng chủ quán nói đông nói tây một lúc lâu, trong lòng có chút suy nghĩ, lúc này mới lại mua chút hoa quả mang đi, sau đó hướng về phố cổ anh ta chỉ mà đi.

Trong phố đồ cổ có đủ loại người, thấy tôi đeo balo đi vào cũng không có phản ứng gì, nghĩ đến lời chủ quán nói quả không sai, gần đây mọi người ăn mặc giống nhau quá nhiều, chẳng trách.

Phố đồ cổ vừa có cửa hàng có bảng hiệu đường hoàng, cũng có những người dùng mấy tấm vải rách nát bày hàng ở vỉa hè, nói tóm lại đồ ở đây giống như người, ngư long hỗn tạp, có thể lấy được đồ mình muốn hay không thì phải xem bản lĩnh mỗi người đến đâu!

Tạm thời không nói đến vàng, món đồ thứ ba lão Yên muốn đoán chừng chỉ có phố đồ cổ mới có.

Ông ấy muốn tiền Ngũ Đế hàng thật giá thật!

Tiền Ngũ Đế được chia thành Đại Ngũ Đế và Tiểu Ngũ Đế, cái sau là Thuận Trị Thông Bảo, Khang Hi Thông Bảo, Ung Chính Thông Bảo, Càn Long Thông Bảo cùng với Gia Khánh Thông Bảo, những thứ này truyền từ đời này sang đời khác, muốn lấy được cũng không khó, nhưng thứ lão Yên muốn lại là tiền Đại Ngũ Đế.

Tiền Đại Ngũ Đế là chỉ nửa lượng tiền của thời nhà Tần, năm Bạt tiền đời Hán, Khai Nguyên Thông Bảo triều Đường, Tống Nguyên Thông Bảo triều Tống và Vĩnh Lạc Thông Bảo triều Minh.

Chúng được đúc bằng đồng và đã có từ lâu đời, hiện tại không còn nhiều lắm, mặc dù không đến trình độ quốc bảo nhưng là cực kỳ quý hiếm, cũng không biết nơi này gom đủ không?

Ba thứ này đều có cùng một công dụng chính là trừ tà.

Nhưng đều là một vài sơn tinh quỷ quái, rất hiếm thấy ở ngoài đời, thật sự không rõ vì sao ông ấy lại muốn tôi tốn nhiều công sức để có được hai thứ này?

Trên người tôi vẫn còn vài nghìn nhân dân tệ, vàng thì chắc không cần đến tiền, nhưng tiền Ngũ Đế thì khó mà nói, nếu là chính tông có lẽ một đồng cũng phải mấy ngàn tệ, vậy mà lão Yên còn nói tôi không cần để ý tới tiền nữa.

Nhưng trên người tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, chẳng lẽ còn có thể ký sổ nữa?

Nghĩ ngợi một hồi tôi đã đi dạo được một nửa con phố đồ cổ nhưng chẳng thấy có gì hay ho cả.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên vì những ngôi mộ lớn ở phía Nam rất ít, bởi vì địa hình phía Nam chỗ cao chỗ thấp, nếu mộ với quy mô quá lớn thì không dễ để tu sửa, cho nên các mặt hàng ở phố đồ cổ phía Nam này đương nhiên không thể so sánh với phương Bắc, đặc biệt là Yến Kinh được.

Tôi thăm dò từng nhà, thỉnh thoảng vào tiệm quan sát một hồi, có chủ tiệm nhiệt tình chiêu đãi, cũng có người chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi để mặc cho tôi xem.

Tôi hỏi ba nhà, trong đó chỉ có một nhà có tiền Ngũ Đế, hay là tiền Tiểu Ngũ Đế, chất lượng cũng không được tốt lắm.

“Ôi, thiếu gia! Tiền Đại Ngũ Đế này cậu đi chỗ nào cũng không có được, cái loại này đều vào viện bảo tàng, thứ này chúng tôi không thể làm giả được, không phải nói quá chứ tiền Tiểu Ngũ Đế này của nhà chúng tôi cũng là phần độc nhất, thế nào, cậu có muốn lấy không?”