Chương 714 Ngọc Cửu Long
Tôi cũng không quan tâm, chỉ nói thẳng: “Anh trai, anh có biết nơi nào bán dầu không?”
Bán dầu là cách nói trong nghề, ý tứ chính là muốn mua dầu xác, nếu là người làm nghề đốt thi thể ở nơi này như vậy anh ta vừa nghe liền hiểu, nếu không làm nghề này, nhiều nhất cũng chỉ bị anh ta mắng một câu.
Người đàn ông trẻ lập tức nhíu mày: “Làm gì có ai tới đây hỏi cái này, đi mau, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
Tôi thất vọng một lúc, thành phố Bắc Hải không lớn, vừa rồi tôi cũng hỏi qua, lò hỏa táng chỉ có một nhà này, nếu ở đây không có thì tôi chỉ có thể đi đến chợ đen để mua.
Nhưng mua thứ này từ chợ đen vừa đắt vừa không an toàn, bởi vì những người sử dụng đến dầu xác đều kiếm sống bằng nghề đào mộ, khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm theo dõi.
“Anh trai, anh chỉ phương hướng cho tôi đi, tôi thực sự cần gấp.” Tôi khẩn cầu nói.
Người thanh niên kia vẻ mặt giễu cợt nói: “Cậu sao thế, đừng nói là đầu óc có bệnh đấy nhé? Muốn mua dầu thì ra mấy cửa hàng bên ngoài muốn mua bao nhiêu tuỳ thích, ở chỗ này ầm ĩ cái gì.”
Anh ta quả nhiên không biết... Nếu làm nghề này, cho dù không muốn bán cho người lạ, nhưng nghe tôi nói như vậy cũng sẽ thương lượng một chút, dù sao việc cần gấp có nghĩa là tôi sẵn sàng mua giá cao.
Tôi thất vọng cám ơn anh ta rồi xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Tạ, để tôi tiễn anh bạn trẻ này, cậu ta vừa nhìn đã biết là người lạ, sợ cũng không tìm thấy dầu đâu.” Một giọng nói không chút dao động nào vang lên từ phía sau khiến tôi thót tim, lập tức xoay người cảm kích nói một câu: “Vậy làm phiền ông rồi.”
Người thanh niên trẻ được gọi là Tiểu Tạ bối rối nhìn thoáng qua ông già kia, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo ông ta nhanh chóng trở về, nói là anh ta còn chưa rõ các bước sau khi đốt, cần ông ta hướng dẫn.
Ông già kia gật đầu, vịn cây cột trên hành lang đứng dậy, run rẩy dẫn tôi đi tới.
Ông ta không nói lời nào nên tôi cũng không tiện tùy tiện mở miệng, chỉ có thể nhắm mắt đi theo từng bước một, chờ đến khi vòng qua phòng tưởng niệm, ra khỏi tầm mắt người thanh niên kia rồi, nhưng ông ta vẫn không lên tiếng.
Tôi đã muốn hỏi mấy lần nhưng vẫn kìm lại.
“Anh bạn trẻ thật bình tĩnh.” Nhìn thấy cửa lò hoả táng ở ngay trước mặt, ông lão rốt cục cũng mở miệng.
Tôi cười nói: “Ông quá khen rồi.”
Ông ta liếc xéo tôi một cái rồi không nói thêm gì nữa, mà dẫn tôi đi qua phòng bảo vệ, tới phía trước một căn nhà gỗ nhỏ xập xệ.
Một cánh cửa gỗ sắp rơi ra lắc lư trong gió nhẹ, trên cửa thấp bé treo đầy mạng nhện.
Ông ta không đi vào, chỉ hỏi tôi cần dầu làm gì, tôi sâu kín nói tự tôi có dụng ý riêng.
“Ừ, trên người cậu có mùi đó.” Ông ta đột nhiên nói.
Tôi bình tĩnh ồ một tiếng, ông ta lắc đầu không nói nữa, mà đi vào trong căn nhà gỗ.
Tôi đợi ở bên ngoài, nghe thấy ông ta lục lọi tìm đồ bên trong khiến tôi không khỏi vui mừng, không nghĩ tới lần này may mắn như vậy, lại thật sự đụng phải người làm nghề này.
Ước chừng năm sáu phút sau, ông ta run rẩy bước ra khỏi nhà gỗ: “Mấy năm nay làm rất nghiêm, tôi đã không làm ăn được hơn nửa năm rồi, không nghĩ tới có thể buôn bán trở lại, vậy mà còn là một người trẻ tuổi như cậu.”
Tôi không nói gì với ông ta mà chỉ hỏi giá bao nhiêu.
Ông ấy giơ ba ngón tay lên: “Ba trăm.”
Tôi hít sâu một hơi, nhưng vẫn lấy tiền lẻ từ trong túi ra đưa cho ông ta, ông ta thấy tôi hào sảng như vậy thì cũng có chút vui vẻ: “Anh bạn trẻ, thứ này cũng không nên dùng lung tung.”
Tôi hiểu ý của ông ta, dầu xác có độc, nhưng tiếp xúc với thứ này phần lớn đều là người trong nghề, sẽ không lấy nó hại người. Tuy nhiên đến bước đường cùng cũng sẽ lợi dụng thứ này làm chuyện xấu.
Tôi nhét dầu xác vào trong túi, cảm ơn ông ta rồi đi ra ngoài.
Chuyện này giải quyết thuận lợi vượt quá tưởng tượng, tiết kiệm được không ít thời gian, khiến tôi cũng thoải mái hơn một chút.
Nhưng sau khi vào thành phố cảm giác thoải mái liền biến mất, bởi vì món đồ thứ hai mà lão Yên muốn, tôi căn bản không biết bắt đầu từ nơi nào!
Tôi cũng không quan tâm, chỉ nói thẳng: “Anh trai, anh có biết nơi nào bán dầu không?”
Bán dầu là cách nói trong nghề, ý tứ chính là muốn mua dầu xác, nếu là người làm nghề đốt thi thể ở nơi này như vậy anh ta vừa nghe liền hiểu, nếu không làm nghề này, nhiều nhất cũng chỉ bị anh ta mắng một câu.
Người đàn ông trẻ lập tức nhíu mày: “Làm gì có ai tới đây hỏi cái này, đi mau, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
Tôi thất vọng một lúc, thành phố Bắc Hải không lớn, vừa rồi tôi cũng hỏi qua, lò hỏa táng chỉ có một nhà này, nếu ở đây không có thì tôi chỉ có thể đi đến chợ đen để mua.
Nhưng mua thứ này từ chợ đen vừa đắt vừa không an toàn, bởi vì những người sử dụng đến dầu xác đều kiếm sống bằng nghề đào mộ, khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm theo dõi.
“Anh trai, anh chỉ phương hướng cho tôi đi, tôi thực sự cần gấp.” Tôi khẩn cầu nói.
Người thanh niên kia vẻ mặt giễu cợt nói: “Cậu sao thế, đừng nói là đầu óc có bệnh đấy nhé? Muốn mua dầu thì ra mấy cửa hàng bên ngoài muốn mua bao nhiêu tuỳ thích, ở chỗ này ầm ĩ cái gì.”
Anh ta quả nhiên không biết... Nếu làm nghề này, cho dù không muốn bán cho người lạ, nhưng nghe tôi nói như vậy cũng sẽ thương lượng một chút, dù sao việc cần gấp có nghĩa là tôi sẵn sàng mua giá cao.
Tôi thất vọng cám ơn anh ta rồi xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Tạ, để tôi tiễn anh bạn trẻ này, cậu ta vừa nhìn đã biết là người lạ, sợ cũng không tìm thấy dầu đâu.” Một giọng nói không chút dao động nào vang lên từ phía sau khiến tôi thót tim, lập tức xoay người cảm kích nói một câu: “Vậy làm phiền ông rồi.”
Người thanh niên trẻ được gọi là Tiểu Tạ bối rối nhìn thoáng qua ông già kia, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo ông ta nhanh chóng trở về, nói là anh ta còn chưa rõ các bước sau khi đốt, cần ông ta hướng dẫn.
Ông già kia gật đầu, vịn cây cột trên hành lang đứng dậy, run rẩy dẫn tôi đi tới.
Ông ta không nói lời nào nên tôi cũng không tiện tùy tiện mở miệng, chỉ có thể nhắm mắt đi theo từng bước một, chờ đến khi vòng qua phòng tưởng niệm, ra khỏi tầm mắt người thanh niên kia rồi, nhưng ông ta vẫn không lên tiếng.
Tôi đã muốn hỏi mấy lần nhưng vẫn kìm lại.
“Anh bạn trẻ thật bình tĩnh.” Nhìn thấy cửa lò hoả táng ở ngay trước mặt, ông lão rốt cục cũng mở miệng.
Tôi cười nói: “Ông quá khen rồi.”
Ông ta liếc xéo tôi một cái rồi không nói thêm gì nữa, mà dẫn tôi đi qua phòng bảo vệ, tới phía trước một căn nhà gỗ nhỏ xập xệ.
Một cánh cửa gỗ sắp rơi ra lắc lư trong gió nhẹ, trên cửa thấp bé treo đầy mạng nhện.
Ông ta không đi vào, chỉ hỏi tôi cần dầu làm gì, tôi sâu kín nói tự tôi có dụng ý riêng.
“Ừ, trên người cậu có mùi đó.” Ông ta đột nhiên nói.
Tôi bình tĩnh ồ một tiếng, ông ta lắc đầu không nói nữa, mà đi vào trong căn nhà gỗ.
Tôi đợi ở bên ngoài, nghe thấy ông ta lục lọi tìm đồ bên trong khiến tôi không khỏi vui mừng, không nghĩ tới lần này may mắn như vậy, lại thật sự đụng phải người làm nghề này.
Ước chừng năm sáu phút sau, ông ta run rẩy bước ra khỏi nhà gỗ: “Mấy năm nay làm rất nghiêm, tôi đã không làm ăn được hơn nửa năm rồi, không nghĩ tới có thể buôn bán trở lại, vậy mà còn là một người trẻ tuổi như cậu.”
Tôi không nói gì với ông ta mà chỉ hỏi giá bao nhiêu.
Ông ấy giơ ba ngón tay lên: “Ba trăm.”
Tôi hít sâu một hơi, nhưng vẫn lấy tiền lẻ từ trong túi ra đưa cho ông ta, ông ta thấy tôi hào sảng như vậy thì cũng có chút vui vẻ: “Anh bạn trẻ, thứ này cũng không nên dùng lung tung.”
Tôi hiểu ý của ông ta, dầu xác có độc, nhưng tiếp xúc với thứ này phần lớn đều là người trong nghề, sẽ không lấy nó hại người. Tuy nhiên đến bước đường cùng cũng sẽ lợi dụng thứ này làm chuyện xấu.
Tôi nhét dầu xác vào trong túi, cảm ơn ông ta rồi đi ra ngoài.
Chuyện này giải quyết thuận lợi vượt quá tưởng tượng, tiết kiệm được không ít thời gian, khiến tôi cũng thoải mái hơn một chút.
Nhưng sau khi vào thành phố cảm giác thoải mái liền biến mất, bởi vì món đồ thứ hai mà lão Yên muốn, tôi căn bản không biết bắt đầu từ nơi nào!
****
Vàng......
Tất nhiên vàng ở đây không phải theo nghĩa đen, mà ám chỉ là phân, thứ này rất bình thường, nhưng tôi cũng không thể đi vào trong toilet của người ta múc được đúng không?
Chỉ sợ lúc đó sẽ bị người ta đuổi ra.
Hơn nữa lão Yên chết tiệt lại còn nói tốt nhất là vàng lâu năm, ai mà đi giữ lại thứ này đây?
Tôi có chút đau đầu, thậm chí còn miễn cưỡng muốn đem của chính mình mang về, nhưng mà tôi đoán lão Yên sẽ làm thịt tôi mất.
Lúc này đã sắp đến giữa trưa nhưng đầu óc tôi đều là vàng nên chẳng thèm ăn uống gì nữa, chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng lấy được thứ này.
Buổi trưa người không nhiều lắm, đường sá vắng tanh, tôi đeo một cái túi lớn lang thang trên đường trông thật khác biệt nên đã thu hút nhiều sự chú ý.
Tôi cười thầm, bất giác nghĩ đến không biết trong nhà mấy người này có vàng lâu năm không, nhưng mà càng nghĩ lại càng cảm thấy ghê tởm.
Loanh quanh suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng nhận ra cứ lang thang mãi như vậy cũng không phải là chuyện tốt, liền tìm một quán nước mua một ly nước trái cây, bây giờ ngoài cái này ra thì tôi chẳng nuốt trôi thứ gì khác.