Chương 717 Ngọc Cửu Long
Lời nói của chủ tiệm làm cho tâm tình thoải mái của tôi biến mất, tôi đột nhiên ý thức được cho dù ở Bắc Hải xa xôi tôi cũng không chắc có thể an toàn, không chỉ có ông ta dường như biết thân phận của tôi, hơn nữa Lưu Hàn Thu còn như hổ rình mồi.
Không đúng!
Tôi đột nhiên ngồi dậy, tên chủ tiệm kia có thể biết sự tồn tại của Lưu Hàn Thu, như vậy thân phận của ông ta chắc chắn cũng không đơn giản, vừa rồi sao tôi lại bỏ qua được nhỉ?
Nghĩ đến đây tôi lập tức bò dậy khỏi giường, vội vã đến phố đồ cổ thì thấy cửa hàng kia đã đóng cửa. Tôi hỏi chủ cửa hàng bên cạnh, người nọ cũng không rõ lắm, nói cửa hàng này ba ngày thì có hai ngày đóng cửa, bọn họ nhìn đã thành quen.
Tôi trầm tư trở lại khách sạn nhỏ, chỉ nghỉ ngơi hơn một giờ liền ra ngoài.
Mục đích lần này đương nhiên là cuộc đấu giá mà chủ tiệm nói.
Tôi cố ý lấy một viên thuốc giải ngậm ở dưới lưỡi, chỉ sợ lúc phát tác không kịp ứng phó.
Buổi đấu giá được tổ chức tại một khách sạn ở trung tâm thành phố, cũng may trên người tôi còn có một chút tiền lão Yên đưa, nếu không đến cửa tôi cũng không vào được.
Người giữ cửa cũng không trông mặt mà bắt hình dong, sau khi xác định tôi ít nhiều gì cũng có khả năng tiêu tiền thì liền cho qua, mặt khác còn có người dẫn tôi đi vào.
Đã có không ít người đến nhưng đều là những người ngồi ở sảnh thường để giải trí giống như tôi, ở mấy ghế lô trên lầu hai mới chính là người mua có tiền có quyền.
Lại có thêm vài người sau tôi lục đục đi vào, sau đó cửa đại sảnh đã bị đóng lại, hẳn là đã đến giờ!
Tôi vừa nhìn đã biết đây là thủ đoạn của hội đấu giá, sẽ không mời ai, trong thời gian nhất định có thể đi vào hay không liền xem bản lĩnh.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, tám giờ kém năm phút, hẳn là sắp bắt đầu rồi.
Tôi thầm đếm thời gian trong đầu, vừa đến giờ liền nghe được một tiếng sột soạt, sau đó một người phụ nữ quyến rũ khoảng chừng ba mươi tuổi đứng ở trên đài, chào hỏi đơn giản vài câu liền bắt đầu buổi bán đấu giá.
Tôi chỉ biết đến mấy cuộc đấu giá qua sách vở, cho nên có chút tò mò, cũng rất có hứng thú đối với người phụ nữ đang nói chuyện cùng với mấy món đồ mà cô ta giới thiệu.
Nhưng mà nghe xong lòng tôi liền trầm xuống, bởi vì sau khi nghe cô ta giới thiệu, tiền Ngũ Đế sẽ xuất hiện ở phần cuối cho nên khả năng tôi có thể lấy được là quá nhỏ.
Tôi âm thầm cân nhắc, nếu không lấy được thì nên làm gì bây giờ? Trong lúc lòng tôi đang lo âu đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào người tôi.
Tôi không dám lộn xộn, chỉ yên lặng đảo mắt nhìn trái nhìn phải, lại không phát hiện ra điều gì kì lạ.
Chắc là tại tôi nghĩ nhiều rồi...... Dù sao nơi này cũng không ai biết tôi mới phải.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay khoác lên vai khiến tôi hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì có một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt!
Lời nói của chủ tiệm làm cho tâm tình thoải mái của tôi biến mất, tôi đột nhiên ý thức được cho dù ở Bắc Hải xa xôi tôi cũng không chắc có thể an toàn, không chỉ có ông ta dường như biết thân phận của tôi, hơn nữa Lưu Hàn Thu còn như hổ rình mồi.
Không đúng!
Tôi đột nhiên ngồi dậy, tên chủ tiệm kia có thể biết sự tồn tại của Lưu Hàn Thu, như vậy thân phận của ông ta chắc chắn cũng không đơn giản, vừa rồi sao tôi lại bỏ qua được nhỉ?
Nghĩ đến đây tôi lập tức bò dậy khỏi giường, vội vã đến phố đồ cổ thì thấy cửa hàng kia đã đóng cửa. Tôi hỏi chủ cửa hàng bên cạnh, người nọ cũng không rõ lắm, nói cửa hàng này ba ngày thì có hai ngày đóng cửa, bọn họ nhìn đã thành quen.
Tôi trầm tư trở lại khách sạn nhỏ, chỉ nghỉ ngơi hơn một giờ liền ra ngoài.
Mục đích lần này đương nhiên là cuộc đấu giá mà chủ tiệm nói.
Tôi cố ý lấy một viên thuốc giải ngậm ở dưới lưỡi, chỉ sợ lúc phát tác không kịp ứng phó.
Buổi đấu giá được tổ chức tại một khách sạn ở trung tâm thành phố, cũng may trên người tôi còn có một chút tiền lão Yên đưa, nếu không đến cửa tôi cũng không vào được.
Người giữ cửa cũng không trông mặt mà bắt hình dong, sau khi xác định tôi ít nhiều gì cũng có khả năng tiêu tiền thì liền cho qua, mặt khác còn có người dẫn tôi đi vào.
Đã có không ít người đến nhưng đều là những người ngồi ở sảnh thường để giải trí giống như tôi, ở mấy ghế lô trên lầu hai mới chính là người mua có tiền có quyền.
Lại có thêm vài người sau tôi lục đục đi vào, sau đó cửa đại sảnh đã bị đóng lại, hẳn là đã đến giờ!
Tôi vừa nhìn đã biết đây là thủ đoạn của hội đấu giá, sẽ không mời ai, trong thời gian nhất định có thể đi vào hay không liền xem bản lĩnh.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, tám giờ kém năm phút, hẳn là sắp bắt đầu rồi.
Tôi thầm đếm thời gian trong đầu, vừa đến giờ liền nghe được một tiếng sột soạt, sau đó một người phụ nữ quyến rũ khoảng chừng ba mươi tuổi đứng ở trên đài, chào hỏi đơn giản vài câu liền bắt đầu buổi bán đấu giá.
Tôi chỉ biết đến mấy cuộc đấu giá qua sách vở, cho nên có chút tò mò, cũng rất có hứng thú đối với người phụ nữ đang nói chuyện cùng với mấy món đồ mà cô ta giới thiệu.
Nhưng mà nghe xong lòng tôi liền trầm xuống, bởi vì sau khi nghe cô ta giới thiệu, tiền Ngũ Đế sẽ xuất hiện ở phần cuối cho nên khả năng tôi có thể lấy được là quá nhỏ.
Tôi âm thầm cân nhắc, nếu không lấy được thì nên làm gì bây giờ? Trong lúc lòng tôi đang lo âu đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào người tôi.
Tôi không dám lộn xộn, chỉ yên lặng đảo mắt nhìn trái nhìn phải, lại không phát hiện ra điều gì kì lạ.
Chắc là tại tôi nghĩ nhiều rồi...... Dù sao nơi này cũng không ai biết tôi mới phải.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay khoác lên vai khiến tôi hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì có một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt!
****
Nhìn thấy khuôn mặt này, tôi vui mừng kêu lên: “Cô Tứ?”
Sau khi tôi kêu lên lập tức nhận được những ánh nhìn khó chịu từ những người xung quanh, tôi vội vàng cúi người tỏ vẻ xin lỗi, sau đó hạ giọng hỏi cô Tứ tại sao cô ấy lại đến đây.
Cô ấy mặc đồ trắng, là đồ nam, khí chất độc đáo rất nổi bật giữa đám đông.
“Còn cậu thì sao?” Cô tứ hỏi ngược lại một câu.
Tôi nói ngắn gọn với cô ấy mấy câu, cô ấy khẽ cau mày khiến tim tôi lỡ nhịp. Nhưng cô ấy cũng không chú ý tới sự khác thường của tôi mà chỉ nghiêng người về phía trước rồi nói: “Chuyện lão Yên sắp làm rất nguy hiểm, lúc cậu trở về nói ông ấy nhớ kỹ, chưa đến thời điểm cuối cùng nhất định phải chờ tôi trở về!”
Nói xong cô ấy liền lui trở về, như thể chỉ đang nói chuyện vài câu với một người bạn bình thường, nhưng cô ấy lại không hề biết rằng khi cô ấy đến gần, tim tôi đập nhanh đến nỗi gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cuộc đấu giá cũng đã bắt đầu.
Những thứ mà nhà họ Lâm mang ra cũng không tệ lắm, có vài món đồ vừa thấy đã thu hút sự chú ý của tôi, bao gồm cả ngọc bích và cả vũ khí mà tôi thấy có thể sử dụng được, nhưng tôi không còn cách nào khác đành phải kiềm chế bởi vì thiếu tiền.
Giữa chừng cô Tứ có ra tay một lần, mức độ tăng giá cùng với khí thế của cô ấy khiến tất cả mọi người choáng váng, cuối cùng chiếm được một miếng màu xám nghe nói là vảy rồng.
Tôi lại cảm thấy thứ này tám phần là đồ giả, nhưng nhìn cách mà cô Tứ quyết tâm chiếm được, tôi lại có chút rung động.
Tuy nhiên, tôi nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, đó chính là vay tiền!
“Cái đó, cô Tứ......” Tôi có chút xấu hổ.
Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi tôi có chuyện gì, tôi xoa tay một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: “Ngài có thể cho tôi mượn chút tiền được không?”
Cô Tứ có chút ngạc nhiên, sửng sốt khoảng hai ba giây mới kịp phản ứng, liền cười khẽ một tiếng: “Cậu cứ thoải mái kêu giá đi.”
Tôi đỏ mặt gật đầu, sau đó yên tâm quay lại xem đấu giá, thật ra tôi muốn nhìn cô Tứ nhiều hơn, nhưng lại sợ bị cô ấy phát hiện, đến lúc đó lại mất cơ hội.
Càng về sau vật phẩm đấu giá càng quý hiếm, bầu không khí cũng ngày càng trở nên căng thẳng hơn, nếu không phải có nhà họ Lâm đè ép đoán chừng đã đánh nhau, nhưng tôi vẫn không thấy người ở lầu hai ra tay, tôi thậm chí còn hoài nghi trong phòng đó có người ngồi không, nhưng ánh sáng của đèn lại không thể lừa người.