← Quay lại trang sách

Chương 718 Ngọc Cửu Long

Khi người đấu giá lấy ra một món đồ sứ không có bất kì hoạ tiết trang trí gì thì phía trên đó rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Sau khi gây ra động tĩnh thì đám người phía dưới này liền không có chuyện gì làm, một người hai người đều ngửa cổ nhìn, hy vọng có thể thấy mặt người ở lầu hai.

Tuy nhiên những người này ẩn giấu rất kĩ, ngay cả khi giơ bảng cũng là người bên ngoài làm thay, làm sao có thể nhìn thấy bộ mặt thực sự của họ được?

Tôi cũng không có hứng thú với mấy người này, chỉ dựa lưng vào ghế chờ đợi, người đấu giá đã nói đây là vật phẩm gần cuối, như vậy thì tiếp sau đó sẽ là tiền Ngũ Đế.

Tôi quay đầu lại nhìn cô Tứ, cô ấy đang tựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt lại, vẻ mặt lười biếng, tôi phát hiện từ khi cô ấy khôi phục lại thân phận nữ trước mặt chúng tôi, trên người ngoại trừ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ra liền có thêm một chút lười biếng, nhìn qua vô cùng mê người.

Tôi nuốt nước bọt, nhịn xuống nội tâm xúc động lần nữa quay đầu lại, tâm tư đã không còn ở trên vật phẩm đấu giá...

Chờ đến khi tôi nghe được ba chữ "tiền Ngũ Đế" mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy người đấu giá đang giơ một cái hộp trải lụa đỏ, bên trong có năm đồng tiền lẳng lặng nằm ở đó.

Sau khi người đấu giá giới thiệu xong, tôi rõ ràng cảm giác được mấy người xung quanh cũng không nhiệt tình cho lắm, thậm chí có người còn nghi ngờ nhà họ Lâm sao lại lấy thứ này làm bảo vật cuối cùng?

Nội tâm của tôi lại khó nén kích động, không ai cảm thấy hứng thú thật vừa vặn!

“Giá khởi điểm là một vạn, bắt đầu đi.” Không biết người đấu giá có nghe được phía dưới thảo luận không, trên mặt vẫn có nét cười như cũ, nhưng mà cô ấy lại hơi nâng mắt, nói cách khác chính là đang chờ người ở lầu hai ra giá.

Người trong đại sảnh này chướng mắt tiền Ngũ Đế, nhà họ Lâm xem ra cũng không để ý đến bọn họ.

Một vạn…Tôi sờ mấy ngàn tệ trong túi, trong lòng cười khổ, lão Yên à lão Yên, không biết ông có tính đến tiền Ngũ Đế này lại đắt đến phát rồ như thế hay không?

Nghĩ tới đây, tôi lại nhịn không được liếc mắt nhìn cô Tứ, ai ngờ cô ấy đã tỉnh, thấy tôi quay đầu liền nhướng mày với tôi, như đang hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi vội vàng lắc đầu, lần nữa quay đầu lại chú ý vào buổi đấu giá.

“Một vạn ba.”

Sau khoảng chừng mười giây im ắng, ở một gian phòng phía tây của lầu hai có giọng nói vang lên, giọng nói này rất trầm, khác biệt rất rõ với những người trước, chắc là bản thân tự mình ra tay.

Tôi không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ, người này sau khi mở miệng thì xung quanh có chút xôn xao, như thể người mới mở miệng là một nhân vật lớn nào đó rất khó lường, nhưng bọn họ cũng không nói cụ thể là ai.

Người đấu giá nhìn xung quanh lầu hai một vòng, cười híp mắt hỏi còn có người nào tăng giá không?

Sau đó là một hồi anh đuổi tôi đoạt, đến khi con số đã tăng lên năm vạn thì liền có một khoảng thời gian tạm dừng, nhưng cũng rất ngắn ngủi, sau đó tốc độ tăng giá nhanh hơn, đảo mắt đã tới mười vạn.

Tôi chậc lưỡi, mười vạn đấy, một căn nhà ở Yến Kinh cũng có giá này rồi!

Tôi không chắc cô Tứ nói yên tâm có nằm trong phạm vi này không nên có chút rầu rĩ nhìn về phía cô ấy, lại kinh ngạc phát hiện cô ấy đã không còn ở chỗ ngồi.

Tôi có chút do dự, mức giá đã lên đến mười vạn, mắt thấy người đấu giá sắp gõ búa, tôi cắn răng giơ bảng: “Mười vạn mốt!”

Người đấu giá trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng mà một giây sau liền kịp phản ứng, cười ha hả lại bắt đầu một vòng hỏi thăm mới.

Ánh mắt người xung quanh nhìn qua cái dạng gì cũng có, tôi cũng không phản ứng lại ai cả, chỉ yên lặng tựa vào trên ghế, trong lòng lại rất hoảng.

Cô Tứ à cô Tứ, cô cũng đừng chơi trò mất tích như vậy chứ!

Nếu kết thúc mà tôi không có tiền, sợ là rất khó toàn mạng rời khỏi buổi đấu giá.

“Mười vạn mốt lần hai, còn có vị nào tăng giá nữa không?” Người đấu giá cười híp mắt, tầm mắt dừng lại ở gian phòng trên lầu hai vừa mới bắt đầu kêu giá.

Nơi đó yên tĩnh như không có ai, tôi nhéo lòng bàn tay, cầu nguyện người này đừng lên tiếng.

Người này vung tiền như giấy, thuận miệng nâng lên mấy chục vạn thì tôi cũng không dám liều chết với đối phương.

“Nếu anh bạn trẻ này muốn, tôi sẽ không cướp đoạt.”

Vẫn là giọng nói trầm thấp, tôi lại nghe ra vài phần không tầm thường.

Xem ra buổi đấu giá này cũng rất đen tối, lấy được đồ phải mau chóng rời đi.

Tuy nhiên người này vừa mở miệng cũng bớt được cho tôi rất nhiều phiền phức, người đấu giá trực tiếp gõ búa, biểu thị tôi đấu giá được tiền Ngũ Đế.

Trong lòng tôi nặng trịch, nhanh chóng đứng dậy đi về phía hậu trường, trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.

Kết quả biện pháp còn chưa nghĩ ra thì đã bị cô Tứ chặn lại ở lối vào hậu trường.

“Cô Tứ, ngài đây rồi!” Tôi ngạc nhiên nói.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy hẳn là mới từ hậu trường đi ra, chắc cũng là đến đổi mảnh vảy rồng kia.

Cô ấy xoa mi tâm, vẻ mặt có hơi kì lạ, tôi bị bộ dạng như vậy của cô ấy dọa đến mức hết hồn hết vía, hỏi cô ấy có phải không đủ tiền không?

Cô ấy liếc tôi một cái, tôi cười ngượng ngùng: “Cái đó, tôi, tôi vừa tăng thêm một ngàn.”

Khi người đấu giá lấy ra một món đồ sứ không có bất kì hoạ tiết trang trí gì thì phía trên đó rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Sau khi gây ra động tĩnh thì đám người phía dưới này liền không có chuyện gì làm, một người hai người đều ngửa cổ nhìn, hy vọng có thể thấy mặt người ở lầu hai.

Tuy nhiên những người này ẩn giấu rất kĩ, ngay cả khi giơ bảng cũng là người bên ngoài làm thay, làm sao có thể nhìn thấy bộ mặt thực sự của họ được?

Tôi cũng không có hứng thú với mấy người này, chỉ dựa lưng vào ghế chờ đợi, người đấu giá đã nói đây là vật phẩm gần cuối, như vậy thì tiếp sau đó sẽ là tiền Ngũ Đế.

Tôi quay đầu lại nhìn cô Tứ, cô ấy đang tựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt lại, vẻ mặt lười biếng, tôi phát hiện từ khi cô ấy khôi phục lại thân phận nữ trước mặt chúng tôi, trên người ngoại trừ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ra liền có thêm một chút lười biếng, nhìn qua vô cùng mê người.

Tôi nuốt nước bọt, nhịn xuống nội tâm xúc động lần nữa quay đầu lại, tâm tư đã không còn ở trên vật phẩm đấu giá...

Chờ đến khi tôi nghe được ba chữ "tiền Ngũ Đế" mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy người đấu giá đang giơ một cái hộp trải lụa đỏ, bên trong có năm đồng tiền lẳng lặng nằm ở đó.

Sau khi người đấu giá giới thiệu xong, tôi rõ ràng cảm giác được mấy người xung quanh cũng không nhiệt tình cho lắm, thậm chí có người còn nghi ngờ nhà họ Lâm sao lại lấy thứ này làm bảo vật cuối cùng?

Nội tâm của tôi lại khó nén kích động, không ai cảm thấy hứng thú thật vừa vặn!

“Giá khởi điểm là một vạn, bắt đầu đi.” Không biết người đấu giá có nghe được phía dưới thảo luận không, trên mặt vẫn có nét cười như cũ, nhưng mà cô ấy lại hơi nâng mắt, nói cách khác chính là đang chờ người ở lầu hai ra giá.

Người trong đại sảnh này chướng mắt tiền Ngũ Đế, nhà họ Lâm xem ra cũng không để ý đến bọn họ.

Một vạn…Tôi sờ mấy ngàn tệ trong túi, trong lòng cười khổ, lão Yên à lão Yên, không biết ông có tính đến tiền Ngũ Đế này lại đắt đến phát rồ như thế hay không?

Nghĩ tới đây, tôi lại nhịn không được liếc mắt nhìn cô Tứ, ai ngờ cô ấy đã tỉnh, thấy tôi quay đầu liền nhướng mày với tôi, như đang hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi vội vàng lắc đầu, lần nữa quay đầu lại chú ý vào buổi đấu giá.

“Một vạn ba.”

Sau khoảng chừng mười giây im ắng, ở một gian phòng phía tây của lầu hai có giọng nói vang lên, giọng nói này rất trầm, khác biệt rất rõ với những người trước, chắc là bản thân tự mình ra tay.

Tôi không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ, người này sau khi mở miệng thì xung quanh có chút xôn xao, như thể người mới mở miệng là một nhân vật lớn nào đó rất khó lường, nhưng bọn họ cũng không nói cụ thể là ai.

Người đấu giá nhìn xung quanh lầu hai một vòng, cười híp mắt hỏi còn có người nào tăng giá không?

Sau đó là một hồi anh đuổi tôi đoạt, đến khi con số đã tăng lên năm vạn thì liền có một khoảng thời gian tạm dừng, nhưng cũng rất ngắn ngủi, sau đó tốc độ tăng giá nhanh hơn, đảo mắt đã tới mười vạn.

Tôi chậc lưỡi, mười vạn đấy, một căn nhà ở Yến Kinh cũng có giá này rồi!

Tôi không chắc cô Tứ nói yên tâm có nằm trong phạm vi này không nên có chút rầu rĩ nhìn về phía cô ấy, lại kinh ngạc phát hiện cô ấy đã không còn ở chỗ ngồi.

Tôi có chút do dự, mức giá đã lên đến mười vạn, mắt thấy người đấu giá sắp gõ búa, tôi cắn răng giơ bảng: “Mười vạn mốt!”

Người đấu giá trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng mà một giây sau liền kịp phản ứng, cười ha hả lại bắt đầu một vòng hỏi thăm mới.

Ánh mắt người xung quanh nhìn qua cái dạng gì cũng có, tôi cũng không phản ứng lại ai cả, chỉ yên lặng tựa vào trên ghế, trong lòng lại rất hoảng.

Cô Tứ à cô Tứ, cô cũng đừng chơi trò mất tích như vậy chứ!

Nếu kết thúc mà tôi không có tiền, sợ là rất khó toàn mạng rời khỏi buổi đấu giá.

“Mười vạn mốt lần hai, còn có vị nào tăng giá nữa không?” Người đấu giá cười híp mắt, tầm mắt dừng lại ở gian phòng trên lầu hai vừa mới bắt đầu kêu giá.

Nơi đó yên tĩnh như không có ai, tôi nhéo lòng bàn tay, cầu nguyện người này đừng lên tiếng.

Người này vung tiền như giấy, thuận miệng nâng lên mấy chục vạn thì tôi cũng không dám liều chết với đối phương.

“Nếu anh bạn trẻ này muốn, tôi sẽ không cướp đoạt.”

Vẫn là giọng nói trầm thấp, tôi lại nghe ra vài phần không tầm thường.

Xem ra buổi đấu giá này cũng rất đen tối, lấy được đồ phải mau chóng rời đi.

Tuy nhiên người này vừa mở miệng cũng bớt được cho tôi rất nhiều phiền phức, người đấu giá trực tiếp gõ búa, biểu thị tôi đấu giá được tiền Ngũ Đế.

Trong lòng tôi nặng trịch, nhanh chóng đứng dậy đi về phía hậu trường, trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.

Kết quả biện pháp còn chưa nghĩ ra thì đã bị cô Tứ chặn lại ở lối vào hậu trường.

“Cô Tứ, ngài đây rồi!” Tôi ngạc nhiên nói.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy hẳn là mới từ hậu trường đi ra, chắc cũng là đến đổi mảnh vảy rồng kia.

Cô ấy xoa mi tâm, vẻ mặt có hơi kì lạ, tôi bị bộ dạng như vậy của cô ấy dọa đến mức hết hồn hết vía, hỏi cô ấy có phải không đủ tiền không?

Cô ấy liếc tôi một cái, tôi cười ngượng ngùng: “Cái đó, tôi, tôi vừa tăng thêm một ngàn.”