← Quay lại trang sách

Chương 721 Ngọc Cửu Long

“Nha Tử, tới lượt cậu rồi.” Lão Yên đối xử bình đẳng với mọi người.

Nha Tử nhìn đội trưởng Bạch, lại trầm mặc một hai phút, mở miệng câu đầu tiên là: “Chúng ta có thể hủy bỏ nhiệm vụ lần này không?”

Lời này vừa ra khỏi miệng đã bị giáo sư Hứa bác bỏ, nhiệm vụ của 701 làm gì có chuyện vừa nhìn thấy manh mối liền bị ép hủy bỏ.

Nha Tử cười quái dị: “Không hủy bỏ thì có thể làm được gì, người trong thôn này ngay cả con mình cũng không tha.”

Thì ra ngày đó Nha Tử đi kiểm tra vết thương trên người đứa nhỏ kia theo yêu cầu của tôi, đã biết được rất nhiều chuyện cả trong tối lẫn ngoài sáng.

Đứa bé kia quả thật đã chết, trên người có một vết sẹo to bằng bàn tay, chính là chỗ tôi nhìn thấy vảy cá.

“Bây giờ cậu đã hiểu ra chưa?” Nha Tử cười nói: “Bọn họ sợ chúng ta kiểm tra, liền cắt vảy cá trên người đứa nhỏ, xuống tay cũng không nhẹ...”

Đầu tôi trong nháy mắt nổ tung, bọn họ sao có thể biết được chuyện này chứ?

Nha Tử vẫn cười như trước, nói những ngư dân này lợi hại lắm, năm đó không phải cũng biết thân phận của đội trưởng Bạch đó sao?

Mắt tôi lóe lên, cuối cùng cũng biết tại sao Nha Tử lại kích động như vậy, bởi vì tất cả nỗ lực của chúng tôi đều uổng phí, người ở đây ngay từ đầu đã biết thân phận của chúng tôi.

“Thỉnh quân nhập ung...” Nha Tử nói xong liền không nói gì nữa, lão Yên nhíu mày, hiển nhiên cho rằng anh ta còn có lời chưa nói hết, nhưng cuối cùng cũng không truy hỏi.

(*) Thỉnh quân nhập ung请君入瓮_越南语学习网手机版: Nguyên ý của câu thành ngữ này là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông". Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tư trị thông giám – Đường Kỷ"

Trong phòng lâm vào yên lặng, Trịnh Tam từ lúc nhìn thấy đội trưởng Bạch, liền biết thân phận của chúng tôi nhưng ông ta vẫn cho chúng tôi vào, điều này nói rõ cái gì?

Tôi xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu căng lên, làm sao mà hai lần nhiệm vụ gần đây lại phải giao tiếp với những người không thể hiểu được?

Điếu thuốc của lão Yên đã gần hết, ông ấy ném trên mặt đất, cũng không giẫm, chỉ nhìn nó chậm rãi tắt ngúm, cuối cùng có chút hưng phấn đưa ra kết luận: “Nếu người ta đã biết chi tiết, vậy chúng ta chủ động hơn một chút đi! Một cái làng chài, cho dù muốn tìm hiểu về mấy trăm năm trước cũng không phải việc khó.”

Suốt đêm, lão Yên và chúng tôi thương lượng một phen, trước khi mặt trời mọc thì tranh thủ ngủ một giấc, sau đó rời giường trong một trận chiêng trống vang trời.

Côn Bố không biết là dậy sớm hay là cả một đêm không ngủ, khi chúng tôi đội một mớ tóc rối bời ra khỏi phòng, anh ta đã hỏi thăm được tin tức.

“Ngày của Long Vương?” Trải qua một đêm, Nha Tử ít nhiều cũng khôi phục chút tinh thần, nhướng mày nói: “Hôm nay là ngày gì? Ngày mồng hai tháng hai âm lịch không phải vừa qua rồi sao?”

Mùng bảy tháng ba âm lịch.

Tôi đang nghĩ thầm ngày này ở trong lòng, cũng không rõ ngày này vì sao lại là ngày Long Vương.

Đoàn người chúng tôi ra khỏi cửa, liền thấy tất cả ngư dân đều tụ tập bên bờ biển, có người gõ chiêng trống trên tay, có người lại bưng tế phẩm.

Tế phẩm có đủ loại, hiển nhiên là rất bỏ công bỏ sức.

“Mọi người nhìn xem, phía trước là cái gì?” Lão Hạ híp mắt hỏi.

Tôi nhướng chân nhìn xung quanh thì thấy ở phía trước có bốn người đàn ông lực lưỡng đang bưng một bè trúc, phía trên dùng vải trắng che lại, hai cục phồng lên đó không biết là gì.

Lão Yên vung tay lên nói: “Đi theo qua đó nhìn xem!”

Ngày Long Vương là một sự kiện lớn, ngư dân đều phải tham gia, tôi thậm chí còn thấy một người phụ nữ ôm đứa bé mới sinh không bao lâu chen chúc trong đội ngũ.

Chắc đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Trịnh Tam không đi theo chúng tôi nữa.

Đến bờ biển, lấy bè trúc làm ranh giới, thôn dân ở hai bên xếp thành mấy hàng, đứng đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ bưng chén rượu trắng, hát một câu tế văn liền rải một ít, hát xong liền cúi người thật sâu: “Mời ngài Long vương thưởng thức tế phẩm!”

Vải trắng bị người đứng ở hai bên vạch ra, chỉ thấy một đôi nam nữ khoảng chừng ba bốn tuổi mỉm cười ngồi ở trên bè trúc...

“Nha Tử, tới lượt cậu rồi.” Lão Yên đối xử bình đẳng với mọi người.

Nha Tử nhìn đội trưởng Bạch, lại trầm mặc một hai phút, mở miệng câu đầu tiên là: “Chúng ta có thể hủy bỏ nhiệm vụ lần này không?”

Lời này vừa ra khỏi miệng đã bị giáo sư Hứa bác bỏ, nhiệm vụ của 701 làm gì có chuyện vừa nhìn thấy manh mối liền bị ép hủy bỏ.

Nha Tử cười quái dị: “Không hủy bỏ thì có thể làm được gì, người trong thôn này ngay cả con mình cũng không tha.”

Thì ra ngày đó Nha Tử đi kiểm tra vết thương trên người đứa nhỏ kia theo yêu cầu của tôi, đã biết được rất nhiều chuyện cả trong tối lẫn ngoài sáng.

Đứa bé kia quả thật đã chết, trên người có một vết sẹo to bằng bàn tay, chính là chỗ tôi nhìn thấy vảy cá.

“Bây giờ cậu đã hiểu ra chưa?” Nha Tử cười nói: “Bọn họ sợ chúng ta kiểm tra, liền cắt vảy cá trên người đứa nhỏ, xuống tay cũng không nhẹ...”

Đầu tôi trong nháy mắt nổ tung, bọn họ sao có thể biết được chuyện này chứ?

Nha Tử vẫn cười như trước, nói những ngư dân này lợi hại lắm, năm đó không phải cũng biết thân phận của đội trưởng Bạch đó sao?

Mắt tôi lóe lên, cuối cùng cũng biết tại sao Nha Tử lại kích động như vậy, bởi vì tất cả nỗ lực của chúng tôi đều uổng phí, người ở đây ngay từ đầu đã biết thân phận của chúng tôi.

“Thỉnh quân nhập ung...” Nha Tử nói xong liền không nói gì nữa, lão Yên nhíu mày, hiển nhiên cho rằng anh ta còn có lời chưa nói hết, nhưng cuối cùng cũng không truy hỏi.

(*) Thỉnh quân nhập ung请君入瓮_越南语学习网手机版: Nguyên ý của câu thành ngữ này là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông". Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tư trị thông giám – Đường Kỷ"

Trong phòng lâm vào yên lặng, Trịnh Tam từ lúc nhìn thấy đội trưởng Bạch, liền biết thân phận của chúng tôi nhưng ông ta vẫn cho chúng tôi vào, điều này nói rõ cái gì?

Tôi xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu căng lên, làm sao mà hai lần nhiệm vụ gần đây lại phải giao tiếp với những người không thể hiểu được?

Điếu thuốc của lão Yên đã gần hết, ông ấy ném trên mặt đất, cũng không giẫm, chỉ nhìn nó chậm rãi tắt ngúm, cuối cùng có chút hưng phấn đưa ra kết luận: “Nếu người ta đã biết chi tiết, vậy chúng ta chủ động hơn một chút đi! Một cái làng chài, cho dù muốn tìm hiểu về mấy trăm năm trước cũng không phải việc khó.”

Suốt đêm, lão Yên và chúng tôi thương lượng một phen, trước khi mặt trời mọc thì tranh thủ ngủ một giấc, sau đó rời giường trong một trận chiêng trống vang trời.

Côn Bố không biết là dậy sớm hay là cả một đêm không ngủ, khi chúng tôi đội một mớ tóc rối bời ra khỏi phòng, anh ta đã hỏi thăm được tin tức.

“Ngày của Long Vương?” Trải qua một đêm, Nha Tử ít nhiều cũng khôi phục chút tinh thần, nhướng mày nói: “Hôm nay là ngày gì? Ngày mồng hai tháng hai âm lịch không phải vừa qua rồi sao?”

Mùng bảy tháng ba âm lịch.

Tôi đang nghĩ thầm ngày này ở trong lòng, cũng không rõ ngày này vì sao lại là ngày Long Vương.

Đoàn người chúng tôi ra khỏi cửa, liền thấy tất cả ngư dân đều tụ tập bên bờ biển, có người gõ chiêng trống trên tay, có người lại bưng tế phẩm.

Tế phẩm có đủ loại, hiển nhiên là rất bỏ công bỏ sức.

“Mọi người nhìn xem, phía trước là cái gì?” Lão Hạ híp mắt hỏi.

Tôi nhướng chân nhìn xung quanh thì thấy ở phía trước có bốn người đàn ông lực lưỡng đang bưng một bè trúc, phía trên dùng vải trắng che lại, hai cục phồng lên đó không biết là gì.

Lão Yên vung tay lên nói: “Đi theo qua đó nhìn xem!”

Ngày Long Vương là một sự kiện lớn, ngư dân đều phải tham gia, tôi thậm chí còn thấy một người phụ nữ ôm đứa bé mới sinh không bao lâu chen chúc trong đội ngũ.

Chắc đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Trịnh Tam không đi theo chúng tôi nữa.

Đến bờ biển, lấy bè trúc làm ranh giới, thôn dân ở hai bên xếp thành mấy hàng, đứng đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ bưng chén rượu trắng, hát một câu tế văn liền rải một ít, hát xong liền cúi người thật sâu: “Mời ngài Long vương thưởng thức tế phẩm!”

Vải trắng bị người đứng ở hai bên vạch ra, chỉ thấy một đôi nam nữ khoảng chừng ba bốn tuổi mỉm cười ngồi ở trên bè trúc...

****6:

Hai đứa trẻ này mặc quần áo mới, bím tóc của cô bé còn được buộc rất đẹp mắt, hai đứa trẻ đáng yêu này vẫn đang chơi đùa ầm ĩ mà không hề hay biết phía sau đó sẽ phải đối mặt với điều gì.

Chiếc bè trúc đã được nâng lên và đang chậm rãi đi tới chỗ biển sâu!

Nha Tử xoa nhẹ hai tay và định lao về phía trước nhưng lại bị tôi cưỡng ép giữ chặt lại.

Anh ta nghi ngờ nhìn tôi, nhưng tôi lại lắc đầu với anh ta, bởi vì trong loại tình huống này mà anh ta cứ trực tiếp xông lên như vậy, không những không cứu được ai mà còn có thể liên lụy cả chính mình.

Làng chài khép kín, tế phẩm khiến người ta sợ hãi…

Cho dù có dùng đầu ngón chân thì cũng có thể nghĩ ra, đám người này sẽ vì bảo vệ tín ngưỡng ở trong lòng của mình mà sẽ làm ra những điều khủng khiếp như thế nào.

Chiếc bè trúc dừng lại ở chỗ cách bờ biển năm mét, tính từ chỗ của tôi qua đó và với độ sâu ở nơi đó, nếu hai đứa trẻ bị ném xuống thì trong nháy mắt sẽ bị nước biển nước chửng.