Chương 722 Ngọc Cửu Long
"Thả tôi ra!" Nha Tử tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền rồi đánh thẳng vào cánh tay tôi, đau đến mức khiến tôi suýt chút nữa đã rút tay lại.
Tôi gầm nhẹ: “Anh cứ khăng khăng xông lên như thế thì có cái quần mà dùng?”
“Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?” Nha Tử đỏ hoe cả mắt.
Chiếc bè trúc đã được thả nhẹ trên mặt biển, đầu óc của tôi khẽ động, sau đó nhanh chóng nói gì đó vào bên tai của Nha Tử, anh ta nghe xong cũng không kịp tranh cãi với tôi mà đã vội vàng bỏ chạy.
Tôi cũng không rảnh rỗi, sau khi lên tiếng chào hỏi lão Yên xong thì cũng lập tức chạy ngược chiều với Nha Tử.
Dù sao ánh mắt của các ngư dân đều đang nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước, cho nên không có ai chú ý đến tôi!
Tôi ngồi xổm ở bên cạnh đám người rồi nhìn chiếc bè trúc đang dần dần chìm xuống, đồng thời đếm thời gian từng chút một ở trong lòng.
Sau một phút đồng hồ lặng lẽ trôi qua, tay trái của lão già dẫn đầu cầm kẻng đồng, tay phải giơ chuỳ đồng lên thật cao định đánh xuống.
Tôi nhắm chuẩn thời cơ, hít thở “phù phù” hai tiếng rồi trực tiếp nhảy thẳng vào trong biển, thậm chí còn không thò đầu lên dù chỉ một chút: Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, Nha Tử, bước tiếp theo phải xem anh rồi!
Tôi nín thở ước tính thời gian, nghĩ rằng các ngư dân hẳn là sẽ không lại nhìn thấy tôi nữa, lúc này tôi mới tìm chỗ vào bờ rồi đi đường vòng mà chạy về phía thôn làng.
Sau khi chiếc bè trúc ở trên bờ biển đã không còn, các ngư dân ca hát nhảy múa để đưa tiễn mấy chiếc thuyền đánh cá lớn ra khơi, niềm vui sướng dạt dào ở trên khuôn mặt của bọn họ trái ngược hoàn toàn với hai đứa trẻ đang chìm dưới đáy biển.
Tôi trở về nhà với vẻ mặt u ám, sau đó nhanh chóng thay bộ quần áo ướt rồi quay lại tụ hợp với đám người lão Yên.
Lão Yên vẫn đứng ở nguyên tại chỗ, nhưng sắc mặt của ông ấy lại không được tốt lắm, sau khi nhìn thấy tôi đến thì càng trở nên tức giận hơn: "Hai người các cậu đúng là ẩu thật đấy!"
Lão Yên thấy tôi không nói gì thì thở dài một hơi, sau đó hỏi tôi nếu thật sự muốn cứu đứa nhỏ lên thì chúng tôi định để đứa nhỏ ở chỗ nào?
Về vấn đề này thì tôi lại chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi bị ông ấy hỏi trực tiếp như vậy thì tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, cho nên đành phải hỏi lại ông ấy, chẳng lẽ ông ấy có thể cứ trơ mắt nhìn hai đứa trẻ chết đi sao?
Mặt của lão Yên đen lại nhưng không nói gì, nhưng sau đó lại phát hiện đám người ở phía trước bỗng nhiên trở nên náo động tưng bừng, chỉ thấy có mấy tên ngư dân từ trong biển nổi lên, hét lớn: "Đứa nhỏ không thấy đâu nữa!"
Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng lên, nói như vậy là Nha Tử thành công rồi sao?
Nhưng ý tưởng này của tôi còn chưa kịp tan đi thì từ trong đám người đã phát ra tiếng khóc thét, chỉ thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi “bịch” một tiếng quỳ xuống, sau đó gào khóc mà nói: “Đứa con số khổ của tôi, anh, các anh tìm tiếp cho tôi, hai đứa nhỏ đều ở trong nước mà, tại sao, tại sao lại không thấy nữa rồi? "
Điều này... Dường như không đúng lắm?
Tôi nhìn về phía lão Yên, lão Yên cũng ngây ngẩn cả người, người phụ nữ đằng kia vừa khóc sướt mướt vừa nói ra rất nhiều lời, mà tôi vừa nghe cái này xong đã lập tức biết ý định tốt của bản thân dẫn đến điều xấu rồi.
"Khóc cái gì! Long Vương thích hai đứa nhỏ. Đây, đây nhất định là đang hưởng phúc rồi!" Một người phụ nữ mập mạp thở không ra hơi rống lên một câu, mà điều này đã lập tức khiến cho người phụ nữ kia càng chống trả quyết liệt hơn.
Cuối cùng vẫn phải nhờ ông lão đánh chiêng đột nhiên hét lên: "Ồn ào cái gì vậy! Thuyền đánh cá vừa mới xuất phát, nếu chẳng may làm cho Long Vương nổi giận, đám đàn ông của các cô đều không trở về được..."
Câu nói này cực kỳ có lực áp chế, khiến cho đám đông đang bạo động trở nên yên tĩnh đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ và tiếng xì xào bàn tán của một số phụ nữ kề tai nói nhỏ.
Lão Yên quay lại trừng mắt nhìn tôi, sau đó thấp giọng mắng xem chuyện tốt của cậu đi!
Tôi cũng có chút không phục nói: “Với tư thế đó, ai biết bọn họ chỉ đang làm một cái lưu trình đâu?”
Mà đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ai biết bọn nhỏ thế mà biết bơi chứ?
Trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, mặc dù tôi biết đứa trẻ chắc chắn không có việc gì, nhưng nếu lúc này tôi chạy lên rồi nói một câu như vậy, nói không chừng những thôn dân này có thể sẽ ăn tươi nuốt sống chúng tôi mất.
"Làm sao bây giờ?" Tôi lo lắng hỏi.
Lão Yên cười lạnh một tiếng rồi nói: " Hiện tại mới biết nhớ tới tôi, vừa rồi lúc nghĩ kế cho Nha Tử, sao không thấy các cậu tới thương lượng với tôi vậy.”
Tôi cúi đầu nhận lỗi, dù sao chuyện này đúng là do tôi thiếu suy xét, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nên kết thúc như thế nào đây?
Mắt thấy ngư dân ở phía bên kia lại phái thêm một nhóm người ra biển tìm kiếm đám nhỏ, khiến tôi càng lo lắng hơn.
Lão Yên đột nhiên giữ chặt tôi lại rồi nhỏ giọng nói: "Đừng nóng vội, Nha Tử nhất định cũng nhìn thấy tình hình ở phía bên này, cho nên trước mắt cứ chờ thêm chút đã.”
"Thả tôi ra!" Nha Tử tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền rồi đánh thẳng vào cánh tay tôi, đau đến mức khiến tôi suýt chút nữa đã rút tay lại.
Tôi gầm nhẹ: “Anh cứ khăng khăng xông lên như thế thì có cái quần mà dùng?”
“Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?” Nha Tử đỏ hoe cả mắt.
Chiếc bè trúc đã được thả nhẹ trên mặt biển, đầu óc của tôi khẽ động, sau đó nhanh chóng nói gì đó vào bên tai của Nha Tử, anh ta nghe xong cũng không kịp tranh cãi với tôi mà đã vội vàng bỏ chạy.
Tôi cũng không rảnh rỗi, sau khi lên tiếng chào hỏi lão Yên xong thì cũng lập tức chạy ngược chiều với Nha Tử.
Dù sao ánh mắt của các ngư dân đều đang nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước, cho nên không có ai chú ý đến tôi!
Tôi ngồi xổm ở bên cạnh đám người rồi nhìn chiếc bè trúc đang dần dần chìm xuống, đồng thời đếm thời gian từng chút một ở trong lòng.
Sau một phút đồng hồ lặng lẽ trôi qua, tay trái của lão già dẫn đầu cầm kẻng đồng, tay phải giơ chuỳ đồng lên thật cao định đánh xuống.
Tôi nhắm chuẩn thời cơ, hít thở “phù phù” hai tiếng rồi trực tiếp nhảy thẳng vào trong biển, thậm chí còn không thò đầu lên dù chỉ một chút: Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, Nha Tử, bước tiếp theo phải xem anh rồi!
Tôi nín thở ước tính thời gian, nghĩ rằng các ngư dân hẳn là sẽ không lại nhìn thấy tôi nữa, lúc này tôi mới tìm chỗ vào bờ rồi đi đường vòng mà chạy về phía thôn làng.
Sau khi chiếc bè trúc ở trên bờ biển đã không còn, các ngư dân ca hát nhảy múa để đưa tiễn mấy chiếc thuyền đánh cá lớn ra khơi, niềm vui sướng dạt dào ở trên khuôn mặt của bọn họ trái ngược hoàn toàn với hai đứa trẻ đang chìm dưới đáy biển.
Tôi trở về nhà với vẻ mặt u ám, sau đó nhanh chóng thay bộ quần áo ướt rồi quay lại tụ hợp với đám người lão Yên.
Lão Yên vẫn đứng ở nguyên tại chỗ, nhưng sắc mặt của ông ấy lại không được tốt lắm, sau khi nhìn thấy tôi đến thì càng trở nên tức giận hơn: "Hai người các cậu đúng là ẩu thật đấy!"
Lão Yên thấy tôi không nói gì thì thở dài một hơi, sau đó hỏi tôi nếu thật sự muốn cứu đứa nhỏ lên thì chúng tôi định để đứa nhỏ ở chỗ nào?
Về vấn đề này thì tôi lại chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi bị ông ấy hỏi trực tiếp như vậy thì tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, cho nên đành phải hỏi lại ông ấy, chẳng lẽ ông ấy có thể cứ trơ mắt nhìn hai đứa trẻ chết đi sao?
Mặt của lão Yên đen lại nhưng không nói gì, nhưng sau đó lại phát hiện đám người ở phía trước bỗng nhiên trở nên náo động tưng bừng, chỉ thấy có mấy tên ngư dân từ trong biển nổi lên, hét lớn: "Đứa nhỏ không thấy đâu nữa!"
Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng lên, nói như vậy là Nha Tử thành công rồi sao?
Nhưng ý tưởng này của tôi còn chưa kịp tan đi thì từ trong đám người đã phát ra tiếng khóc thét, chỉ thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi “bịch” một tiếng quỳ xuống, sau đó gào khóc mà nói: “Đứa con số khổ của tôi, anh, các anh tìm tiếp cho tôi, hai đứa nhỏ đều ở trong nước mà, tại sao, tại sao lại không thấy nữa rồi? "
Điều này... Dường như không đúng lắm?
Tôi nhìn về phía lão Yên, lão Yên cũng ngây ngẩn cả người, người phụ nữ đằng kia vừa khóc sướt mướt vừa nói ra rất nhiều lời, mà tôi vừa nghe cái này xong đã lập tức biết ý định tốt của bản thân dẫn đến điều xấu rồi.
"Khóc cái gì! Long Vương thích hai đứa nhỏ. Đây, đây nhất định là đang hưởng phúc rồi!" Một người phụ nữ mập mạp thở không ra hơi rống lên một câu, mà điều này đã lập tức khiến cho người phụ nữ kia càng chống trả quyết liệt hơn.
Cuối cùng vẫn phải nhờ ông lão đánh chiêng đột nhiên hét lên: "Ồn ào cái gì vậy! Thuyền đánh cá vừa mới xuất phát, nếu chẳng may làm cho Long Vương nổi giận, đám đàn ông của các cô đều không trở về được..."
Câu nói này cực kỳ có lực áp chế, khiến cho đám đông đang bạo động trở nên yên tĩnh đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ và tiếng xì xào bàn tán của một số phụ nữ kề tai nói nhỏ.
Lão Yên quay lại trừng mắt nhìn tôi, sau đó thấp giọng mắng xem chuyện tốt của cậu đi!
Tôi cũng có chút không phục nói: “Với tư thế đó, ai biết bọn họ chỉ đang làm một cái lưu trình đâu?”
Mà đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ai biết bọn nhỏ thế mà biết bơi chứ?
Trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, mặc dù tôi biết đứa trẻ chắc chắn không có việc gì, nhưng nếu lúc này tôi chạy lên rồi nói một câu như vậy, nói không chừng những thôn dân này có thể sẽ ăn tươi nuốt sống chúng tôi mất.
"Làm sao bây giờ?" Tôi lo lắng hỏi.
Lão Yên cười lạnh một tiếng rồi nói: " Hiện tại mới biết nhớ tới tôi, vừa rồi lúc nghĩ kế cho Nha Tử, sao không thấy các cậu tới thương lượng với tôi vậy.”
Tôi cúi đầu nhận lỗi, dù sao chuyện này đúng là do tôi thiếu suy xét, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nên kết thúc như thế nào đây?
Mắt thấy ngư dân ở phía bên kia lại phái thêm một nhóm người ra biển tìm kiếm đám nhỏ, khiến tôi càng lo lắng hơn.
Lão Yên đột nhiên giữ chặt tôi lại rồi nhỏ giọng nói: "Đừng nóng vội, Nha Tử nhất định cũng nhìn thấy tình hình ở phía bên này, cho nên trước mắt cứ chờ thêm chút đã.”