← Quay lại trang sách

Chương 728 Ngọc Cửu Long

Ông già này ở trong thôn quẹo tới đổi lui, nhưng những nơi chúng tôi đi qua đều là những con đường không thường xuyên có người qua lại.

Có đôi khi, cho dù ông ta có đi ngang qua nhà của một hộ ngư dân có bật đèn thì cũng không hề gây ra một chút động tĩnh nào, mà điều này khiến cho tôi có cảm giác như mình và bọn họ đang ở hai thế giới khác nhau.

“Ông muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Tôi cảnh giác hỏi.

Ông ta rõ ràng là đang cố ý dụ dỗ tôi, nhưng mắt thấy chính mình càng chạy càng đến gần miếu Long Vương, tôi không thể không nghi ngờ người này chính là người đã chặn tôi ở trong miếu vừa rồi.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy người ở trước mặt này càng khả nghi, nhưng ông ta vẫn trước sau không chịu trả lời mà chỉ bước về phía trước không ngừng.

Tôi chậm rãi lui về phía sau hai bước, mà ông ta giống như sau đầu mọc thêm con mắt mà dừng lại, cũng không nói lời nào, chỉ là thái độ này của ông ta rõ ràng là đang đợi tôi.

Tôi yêu cầu ông ta nói rõ mục đích, nếu không tôi sẽ không đi theo ông ta nữa, cuối cùng ông ta cũng chịu quay đầu lại, nhưng biểu lộ ở trên mặt lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi: “Cậu là người đã tiến vào miếu Long Vương đúng không?"

Tôi vội vàng kéo dài khoảng cách với ông ta, nhưng ông ta lại xua tay: "Nhóc con, trên người cậu mang theo mùi lợn đặc trưng của miếu Long Vương, còn tôi là lần theo mùi vị kia tìm được cậu."

Tôi nắm chặt con dao găm, cả người bày ra tư thế tấn công, nhưng ông ta lại cười nói: “Tôi không có ý xấu, chỉ là muốn hỏi cậu một chút chuyện.”

“Ông đang dụ dỗ kẻ ngốc à? Vừa rồi ở miếu Long Vương, ông chính là muốn một xiên đâm chết tôi!" Tôi cười lạnh một tiếng.

Nhưng ông già này lại tỏ ra ngạc nhiên mà liếc mắt nhìn về phía tôi: “Người muốn mạng của cậu không phải là tôi, mà là người kia.”

Nói xong, ông ta chỉ tay về phía sau, tôi lập tức quay đầu thì thấy có một người đang đứng ở phía sau lưng mình, tay trái cầm đèn lồng, tay phải cầm một thanh xiên cá.

Dáng dấp của người này cũng bình thường và không có gì lạ, nếu ném gã vào trong đám đông thì tuyệt đối sẽ không gây chú ý gì, nhưng đôi mắt kia thì lại rất đặc biệt.

Ánh mắt của gã không có một tia tình cảm, giống như một vũng nước đọng.

Gã chậm rãi mở miệng nói: "Người xông vào miếu Long Vương là cậu?"

Tôi siết chặt dao găm ở trong tay, người này đã nhìn thấy diện mạo của tôi, vậy thì không phải gã chết thì chính là tôi chết.

“Người dám tự tiện xông vào miếu Long Vương đều phải chết!” Gã giơ xiên cá lên rồi hung hãn xiên về phía tôi, tôi tránh sang một bên rồi cũng nắm chặt con dao găm mà vọt tới.

Hiện tại có trốn cũng vô dụng, chỉ có thể lấy cứng đối cứng.

"Ôi, nhóc Tam Oa, sao cậu vẫn nóng nảy như vậy, còn không mau cất cái thanh xiên cá đó đi?" Ông già kia đột nhiên mở miệng nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

Trong lòng tôi cả kinh, không phải vì điều gì khác mà là bị tên của gã Tam Oa này dọa sợ.

Người này đã lớn như vậy rồi mà sao còn gọi một cái nhũ danh của một đứa trẻ thế?

Ngay khi thế công của Tam Oa dừng lại, xiên cá cũng mất đi độ chính xác mà sượt qua đầu vai của tôi, đồng thời mang theo một mảng da khiến tôi cảm thấy đau rát.

“Ông cụ Trịnh, ông bớt xen vào chuyện của làng chài đi." Tam Oa che giấu ý định giết người của mình, sau khi gã kéo thanh xiên về thì lại tấn công về phía tôi lần nữa, nhưng chỉ cần một chút thời gian như này là đủ rồi, tôi nâng tay phải lên, cười ha hả một tiếng rồi giơ lên một thứ.

Súng lục B54!

Ông già này ở trong thôn quẹo tới đổi lui, nhưng những nơi chúng tôi đi qua đều là những con đường không thường xuyên có người qua lại.

Có đôi khi, cho dù ông ta có đi ngang qua nhà của một hộ ngư dân có bật đèn thì cũng không hề gây ra một chút động tĩnh nào, mà điều này khiến cho tôi có cảm giác như mình và bọn họ đang ở hai thế giới khác nhau.

“Ông muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Tôi cảnh giác hỏi.

Ông ta rõ ràng là đang cố ý dụ dỗ tôi, nhưng mắt thấy chính mình càng chạy càng đến gần miếu Long Vương, tôi không thể không nghi ngờ người này chính là người đã chặn tôi ở trong miếu vừa rồi.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy người ở trước mặt này càng khả nghi, nhưng ông ta vẫn trước sau không chịu trả lời mà chỉ bước về phía trước không ngừng.

Tôi chậm rãi lui về phía sau hai bước, mà ông ta giống như sau đầu mọc thêm con mắt mà dừng lại, cũng không nói lời nào, chỉ là thái độ này của ông ta rõ ràng là đang đợi tôi.

Tôi yêu cầu ông ta nói rõ mục đích, nếu không tôi sẽ không đi theo ông ta nữa, cuối cùng ông ta cũng chịu quay đầu lại, nhưng biểu lộ ở trên mặt lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi: “Cậu là người đã tiến vào miếu Long Vương đúng không?"

Tôi vội vàng kéo dài khoảng cách với ông ta, nhưng ông ta lại xua tay: "Nhóc con, trên người cậu mang theo mùi lợn đặc trưng của miếu Long Vương, còn tôi là lần theo mùi vị kia tìm được cậu."

Tôi nắm chặt con dao găm, cả người bày ra tư thế tấn công, nhưng ông ta lại cười nói: “Tôi không có ý xấu, chỉ là muốn hỏi cậu một chút chuyện.”

“Ông đang dụ dỗ kẻ ngốc à? Vừa rồi ở miếu Long Vương, ông chính là muốn một xiên đâm chết tôi!" Tôi cười lạnh một tiếng.

Nhưng ông già này lại tỏ ra ngạc nhiên mà liếc mắt nhìn về phía tôi: “Người muốn mạng của cậu không phải là tôi, mà là người kia.”

Nói xong, ông ta chỉ tay về phía sau, tôi lập tức quay đầu thì thấy có một người đang đứng ở phía sau lưng mình, tay trái cầm đèn lồng, tay phải cầm một thanh xiên cá.

Dáng dấp của người này cũng bình thường và không có gì lạ, nếu ném gã vào trong đám đông thì tuyệt đối sẽ không gây chú ý gì, nhưng đôi mắt kia thì lại rất đặc biệt.

Ánh mắt của gã không có một tia tình cảm, giống như một vũng nước đọng.

Gã chậm rãi mở miệng nói: "Người xông vào miếu Long Vương là cậu?"

Tôi siết chặt dao găm ở trong tay, người này đã nhìn thấy diện mạo của tôi, vậy thì không phải gã chết thì chính là tôi chết.

“Người dám tự tiện xông vào miếu Long Vương đều phải chết!” Gã giơ xiên cá lên rồi hung hãn xiên về phía tôi, tôi tránh sang một bên rồi cũng nắm chặt con dao găm mà vọt tới.

Hiện tại có trốn cũng vô dụng, chỉ có thể lấy cứng đối cứng.

"Ôi, nhóc Tam Oa, sao cậu vẫn nóng nảy như vậy, còn không mau cất cái thanh xiên cá đó đi?" Ông già kia đột nhiên mở miệng nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

Trong lòng tôi cả kinh, không phải vì điều gì khác mà là bị tên của gã Tam Oa này dọa sợ.

Người này đã lớn như vậy rồi mà sao còn gọi một cái nhũ danh của một đứa trẻ thế?

Ngay khi thế công của Tam Oa dừng lại, xiên cá cũng mất đi độ chính xác mà sượt qua đầu vai của tôi, đồng thời mang theo một mảng da khiến tôi cảm thấy đau rát.

“Ông cụ Trịnh, ông bớt xen vào chuyện của làng chài đi." Tam Oa che giấu ý định giết người của mình, sau khi gã kéo thanh xiên về thì lại tấn công về phía tôi lần nữa, nhưng chỉ cần một chút thời gian như này là đủ rồi, tôi nâng tay phải lên, cười ha hả một tiếng rồi giơ lên một thứ.

Súng lục B54!

****0:

Mặc dù ngay lần đầu tiên mới vào làng, tôi không dám tự tiện dùng súng, suy cho cùng nơi này đều là dân chúng bình thường, chứ không phải là bọn côn đồ hung ác gì đó, cho nên vốn không cần phải động đến súng.

Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ những người được gọi là ngư dân này đã muốn lấy mạng chúng tôi từ lâu.

Nhưng đám người này cứ năm lần bảy lượt lộ ra ý định giết người, nào là thả rắn, đi biển, lại thêm hiện tại, nếu không phải chúng tôi luôn cảnh giác cao độ, e rằng đã bị kéo đến miếu Long Vương và đứng cùng hàng với những thi thể kia rồi.

Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc có qua có lại.

“Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo, mấy người căn bản không phải là người nghiên cứu môi trường đúng không?” Trên mặt của tên Tam Oa này không phải là sự kinh hoảng, mà là dữ tợn cười to.

Tôi thầm nói không tốt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, mà chỉ thản nhiên nói cho dù thân phận của chúng tôi có là gì thì đều là người do quốc gia phái tới, còn việc thôn Phong Thu năm lần bảy lượt ngăn cản chúng tôi chấp hành nhiệm vụ chính là muốn chống đối quốc gia.

Một khi điều này bị phát hiện, phương án liên quan tới việc trừng phạt xử phạt thôn Phong Thu như thế nào chắc hẳn sẽ sớm được công bố.

Tên Tam Oa liếc mắt nhìn tôi, có lẽ là đang đánh giá xem lời này là thật hay giả.

Nhưng gã còn chưa kịp đánh giá xong thì ông cụ Trịnh đã mang bộ dạng khiến người ta cảm thấy sợ hãi đã xen vào, chỉ thấy ông ta thở dài thật sâu: "Tôi nói này nhóc Tam Oa, cậu mau cất cái cây xiên cá kia của mình đi, đồ ở trên tay tên nhóc này chính là thứ mà cho dù bản lĩnh của cậu có tốt đến đâu cũng không thể tránh thoát được.