← Quay lại trang sách

Chương 727 Ngọc Cửu Long

****9:

Lúc tôi tiến vào miếu Long Vương thì người này đã phát hiện ra, vậy thì người này rốt cuộc muốn làm gì?

Mọi âm thanh ở trong bóng tối đều được khuếch đại đến vô hạn, một chút tiếng gió lọt vào tai thôi cũng đã khiến tôi nơm nớp lo sợ hồi lâu, nhưng ngoại trừ những âm thanh này ra thì không còn âm thanh nào khác.

Tôi vịn tay vào ô vuông giấu xác rồi từ từ đứng dậy, trước khi cảm giác tê dại ở chân qua đi, một tiếng gió phá trời ập thẳng vào mặt.

Cùng với đó là một cỗ mùi tanh nồng nặc của cá hun tới khiến tôi suýt chút nữa đã nôn ra.

Tôi thuận theo đôi chân tê cứng của mình mà ngồi xuống, chỉ nghe “phịch” một tiếng, lưỡi dao sắc bén cắm sượt qua da đầu của tôi rồi cắm vào ô vuông, một đôi chân đi giày cao su đứng trước mặt tôi.

"Cậu là ai? Tại sao lại ở trong miếu Long Vương của chúng tôi?" Giọng nói xa lạ mang theo cách phát âm đặc trưng của thôn Phong Thu, thứ gã sử dụng chính là tiếng địa phương, nhưng cũng may là những lời này không quá khó, cho nên tôi vẫn hiểu được.

Người vừa khóa cửa này rõ ràng đã phát hiện ra tôi, nếu tôi buông lỏng cảnh giác thì có lẽ một tiếng “phịch” phát ra kia chính là đầu của tôi rồi.

Trong khoảnh khắc đối phương đang tra hỏi thì cũng là lúc tôi thấy rõ, trên tay của gã đang cầm một thanh xiên bắt cá, nếu đầu của tôi bị thứ này cắm vào thì chẳng phải đầu của tôi sẽ nứt ra như quả dưa hấu rồi sao?

Tôi không trả lời mà chỉ dùng dao găm nhử mồi một chút, sau đó chui vào chỗ trống rồi chạy ra ngoài.

Người này không thấy rõ tướng mạo tôi, tức là gã không biết tôi là ai, cứ như vậy tôi vẫn còn có thể chống chế.

Tôi ba chân bốn cẳng vọt tới cạnh cửa, chỉ thấy ổ khóa đang treo trên cửa cũng không thật sự bị khóa lại, dù sao việc khóa lại loại cửa này từ bên trong cũng không dễ dàng gì.

Tốc độ của gã cũng không chậm, không bao lâu đã theo sát phía sau tôi, ngay khi tay của tôi vừa đặt lên chốt cửa thì cũng là lúc gã vừa đâm thanh xiên bắt cá lại đây, vừa tra hỏi thân phận của tôi.

Cuối cùng, lúc gã khóa chặt thân phận của tôi ở trên người của mấy nhân viên từ bên ngoài đến thì tôi lại không thèm để ý đến, chỉ cần chết cũng không nhận là được!

Ngay khi xiên cá đâm về phía sau lưng tôi thì cũng là lúc tôi nghiêng người nhảy sang một bên, sau đó giơ con dao găm lên rồi mang theo tư thế liều mạng đối mặt với gã.

Gã vội vàng thu cây xiên cá lại để ngăn tôi, nhưng thế lao về phía trước của tôi đột nhiên dừng lại, cả người ngã về phía sau, sau đó thuận thế phá cửa rồi trực tiếp lăn ra khỏi miếu Long Vương.

Sắc trời đen kịt, tôi vừa lăn một vòng ra ngoài là đã nhanh chóng đứng dậy, tiếp đó đẩy túi lên vai rồi lao vào đêm đen.

Lúc này không có ánh trăng, mà tôi cũng không dám bật đèn pin lên, cho nên chỉ có thể lần mò trong bóng tối và dựa vào trí nhớ của mình mà chạy trở về.

Tiếng bước chân lộc cộc ở phía sau lưng đã dán chặt lấy tôi, mà tôi chỉ có thể liều mạng gia tăng tốc độ, sợ mình chậm chân một chút thôi là sẽ bị đuổi kịp.

A?

Tôi đột nhiên dừng bước, vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng thì mới phát hiện ra tiếng bước chân vừa rồi còn theo đuổi không bỏ kia đã chậm rãi biến mất không biết từ lúc nào.

Gã không đuổi theo nữa sao?

Tôi nhìn cả hai phía một chút, nhưng lại phát hiện ra không biết từ lúc nào tôi đã chạy đến bờ biển, biển đêm yên tĩnh đến dọa người, ngay cả nước biển cũng chuyển sang màu đen, tiếng sóng biển đập vào bờ khiến lòng tôi run lên một cái, một cỗ sợ hãi không biết tên dần dần dâng lên trong lòng.

Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt và cố gắng hết sức phớt lờ nỗi sợ hãi này, sau đó tự nói với mình đây là do tôi vừa mới nhìn thấy những thi thể trong căn phòng đó.

Nhưng ngay lúc này, khí lạnh ở trên người tôi lại càng lúc càng nặng, giống như có thứ gì đó đang hà một hơi lạnh lên cổ của tôi vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến việc lão Yên kêu tôi đi tìm mấy thứ trừ tà kia thì tôi lại không khỏi rùng mình một cái, chẳng lẽ ở nơi này thật sự có mấy thứ bẩn thỉu đang quấy phá sao?

Sau khi tôi liều mạng đè nén nỗi sợ hãi ở trong lòng, lúc này nhịp tim của tôi mới dần dần chậm lại.

“Hì hì!”

Nhưng đúng lúc này lại đột nhiên vang lên một trận tiếng cười quái dị, khiến tôi lập tức xoay người lại: “Ai?”

Tiếng cười vẫn không ngừng, như thể nó đang ở ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy được.

Tôi lấy đèn pin trong ba lô ra và lập tức mở lên, chỉ thấy một ông già có bộ râu trắng đang đứng ở trước mặt tôi, ông ta há to miệng, chỉ để lộ hai chiếc răng cửa còn sót lại mà cười quái dị với tôi, toàn thân trông giống như một con ác quỷ muốn lấy mạng người vậy.

"Ông, ông là ai?" Tôi bị dọa cho lùi về phía sau hai bước, nhịp tim đột nhiên ngừng đập trong giây lát và gần như tắt thở.

Ông già nhe răng trợn mắt cười toe toét với tôi một lúc lâu, sau đó quay người bỏ đi.

Tôi thầm cảm thấy có gì đó quái lạ nên vội vàng đuổi theo ông ta, thuận tiện dùng bộ đàm phát tin tức cho lão Yên.

Ông già này hình như đang cố ý dụ dỗ tôi, chỉ cần tôi không theo kịp là ông ta sẽ đợi thêm một lát, mà điều này cũng khiến tôi thầm kinh hãi, ông già này thoạt nhìn ít nhất đã bảy mươi tám mươi tuổi, nhưng tốc độ của ông ta còn nhanh hơn cả tôi, tôi dám chắc chắn là mình đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng nhiều lúc vẫn cần ông ta đợi.