← Quay lại trang sách

Chương 730 Ngọc Cửu Long

Tên Tam Oa Cũng Có Vẻ Bị Làm Cho Giật Mình, Chiếc Đèn Lồng Trong Tay Rung Lên, Sau Đó Liếc Mắt Nhìn Phía Sau Tôi Một Chút, Như Thể Không Hiểu Cô Thu Từ Đâu Xuất Hiện.

Cô Thu thấy bọn họ không trả lời thì ôm hôn tôi một cái rồi lập tức quay người, sau đó giơ bầu rượu của mình ra sau lưng: “Không có việc gì thì đừng trì hoãn giấc ngủ của bà đây, đúng là cái thôn rách nát, ngay cả nơi để uống rượu cũng không tìm được.”

Hóa ra cô ấy đến đây là để uống rượu sao?

Tôi dở khóc dở cười, nhưng cũng thuận theo lực đạo của cô ấy mà quay người, nhưng điều kì lạ là mãi cho đến khi chúng tôi đã đi rất xa rồi mà cũng không thấy hai người kia đuổi theo.

“Chị Thu…”

“Sự tình có biến, cậu mau đi tìm lão Yên đi!”

Ngay khi tôi vừa mới mở miệng thì cô Thu đã buông tôi ra, cũng không còn thấy dáng vẻ say sỉn như trước nữa mà trở nên vô cùng tỉnh táo.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Cô ấy giải thích vừa rồi loại cổ mà Côn Bố dùng lên hai người kia có thể làm cho ký ức của đối phương xuất hiện hỗn loạn và khiến bọn họ rơi vào trạng thái ngơ ngác trong vài ngày tới, nhưng cụ thể có thể duy trì mấy ngày thì không ai có thể nói chắc chắn được, cho nên phải nhanh chóng rời đi.

"Vậy vừa rồi là..." Tôi sờ lên má bị hôn một cách bất ngờ, cô Thu giục tôi đừng nói nhảm nữa mà mau rời khỏi đây.

Tôi đem lời nói nuốt trở về và lập tức vừa chạy vừa kết nối bộ đàm: "Lão Yên, hiện tại là tình huống gì vậy?"

Sau hai hoặc ba giây tôi mới ý thức được có gì đó là lạ, bởi vì lão Yên không có trả lời tôi.

Tôi cúi nhìn xuống bộ đàm, mặc dù tín hiệu không liên tục nhưng quả thực đã được kết nối. Tuy nhiên, cho dù tôi có lặp lại lần nữa thì lão Yên vẫn không phản hồi.

Trong lòng tôi lộp bộp một chút, giống như có một sợi dây đang bị căng ra.

Xảy ra chuyện rồi…

****1:

Sự xuất hiện không thể giải thích được của cô Thu và bộ đàm kết nối được nhưng không có phản hồi này đều khiến tôi cảm thấy mọi chuyện đang dần trở nên mất kiểm soát.

Càng đến gần căn phòng chúng tôi ở thì tim của tôi càng đập nhanh và tốc độ của bước chân cũng dần chậm lại.

Trong phòng vẫn sáng đèn nhưng nó khiến tôi cảm thấy rất quỷ dị.

Vị trí của cái đèn này không đúng!

Sau khi chuyển vào ở, mỗi lần chúng tôi có việc đều sẽ thảo luận với nhau ở trong nhà chính.

Thứ nhất là do phòng chính rộng rãi, thứ hai là chúng tôi cũng có thể chú ý động tĩnh bên ngoài vào bất cứ lúc nào.

Nhưng hiện tại đèn trong phòng chính đã tắt, nhưng đèn trong gian phòng gần với bếp lại được bật sáng.

Mà đây còn là phòng của đội trưởng Bạch.

Tôi cảm thấy nghi ngờ, bởi vì sức khỏe của đội trưởng Bạch không tốt, trước đó có mấy lần bị ép phải lộ diện cũng là do bất đắc dĩ, còn lúc bình thường thì đều tắt đèn và đi ngủ sớm…

Tôi chậm rãi lần mò về phía phòng, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi ngồi xổm ở dưới góc tường bên ngoài căn phòng của đội trưởng Bạch, đồng thời chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên trong.

Tích tích!

Âm thanh điện báo lại vang lên lần nữa khiến tôi giật nảy mình và vội vàng che bộ đàm lại, nhưng lại phát hiện âm thanh điện báo này không phải đến từ bộ đàm của tôi mà là từ gian phòng của đội trưởng Bạch!

Tôi áp tai vào tường, tiếng điện báo liên tục lọt vào tai nhưng lại thấy không có ai trả lời.

Xem ra căn phòng này cũng không có ai, còn việc đèn được bật chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Tôi cười khổ lắc đầu, là do tự mình dọa mình chứ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bịch!

Nhưng khi tôi vừa định rời đi thì lại có tiếng động từ trong phòng truyền đến, như thể có thứ gì đó rơi xuống.

Sau đó tôi nghe được một giọng nói quen thuộc đến tận xương tủy, nhưng những gì giọng nói này nói lại khiến tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

"Không được, bọn họ còn chưa thể chết, bí mật ẩn giấu trong thôn Phong Thu còn phải dựa vào bọn họ đến giải mã!”

“Không sai, nhất định là có bí mật, cho nên ông cứ yên tâm, nhất định sẽ có.”

“Trường sinh bất lão? Mặc dù việc này tôi không cam đoan được, nhưng bí mật này đáng để mạo hiểm, nếu không thì mấy trăm năm nay thôn Phong Thu này sao có thể ẩn mình ở một nơi nhỏ bé như vậy được?"

"Được rồi, tôi cúp máy trước, sau này nếu không có việc gì thì đừng có gọi điện đến, trong lòng tôi tự hiểu rõ chuyện của mình, cho nên không cần ông phải thúc giục.”

“Chờ thêm đi, không tới mấy ngày nữa đâu.”

Lời này vừa rơi xuống thì vang lên một trận động tĩnh, giống như có người đang nằm lại trên giường, sau đó là một mảnh yên tĩnh.

Tôi phải siết chặt nắm đấm đến mức gần như bóp nát xương tay, lúc này mới không khiến mình phát ra tiếng.

Côn Bố...Sao lại là anh?

Kể từ khi quen biết Côn Bố cho đến nay, tôi gần như chưa từng nghe anh ta nói chuyện thao thao bất tuyệt như vậy, nhưng thật không ngờ lần đầu tiên bản thân nghe được lại là trong tình huống này.

Anh ta đang nói chuyện với ai? Rốt cuộc thôn Phong Thu này có bí mật gì?

Và...tại sao anh ta lại ở trong phòng của đội trưởng Bạch?

Tôi đột nhiên vỗ đầu một cái: Chuyện này có gì đó không đúng, xét theo tình trạng thể chất của đội trưởng Bạch mà nói thì bà ấy không thể rời khỏi phòng được, như vậy thì sao Côn Bố lại ở trong phòng của bà ấy chứ?