← Quay lại trang sách

Chương 731 Ngọc Cửu Long

Suy nghĩ trong đầu tôi phân chia loạn xạ, khiến tôi nhất thời chỉ cảm thấy bất cứ ai cũng khả nghi, thậm chí ngay cả chính mình cũng đều không thể tin.

Có lẽ là kể từ lúc chúng tôi đến thôn này thì đã bị thứ gì đó ảnh hưởng, cho nên bản thân đã không còn là chính mình nữa.

Tôi bị ý nghĩ này của mình làm cho giật nảy người, nhưng lại cảm thấy có một manh mối xẹt qua trong đầu, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất.

Tôi nhấc đôi chân tê dại của mình lên rồi từ từ rời khỏi góc tường, sau đó giả vờ như mình vừa mới quay lại.

"Trường An?"

Giọng nói của cô Thu từ phía sau truyền đến, khiến cho động tác bước vào cửa của tôi dừng lại.

Ngay khi vừa quay đầu thì thấy cô ấy đang đi theo tôi, trên gương mặt lộ ra vẻ ngờ vực hỏi tôi tại sao còn ở đây, lão Yên đâu?

Tôi vừa muốn nói gì đó thì cánh cửa đã phát ra tiếng cọt kẹt mở ra từ bên trong, Côn Bố mặt không biểu cảm nói: "Sao hai người đều đứng bên ngoài vậy, mau vào đi."

Tôi nhìn thoáng qua Côn Bố, muốn nói lại thôi.

Ngược lại là cô Thu, cô ấy chẳng những không có bất cứ phòng bị gì mà còn triệt để nói ra hết toàn bộ những gì mà mình đã nhìn thấy rồi hỏi Côn Bố về tình hình hiện tại như thế nào.

Tôi chỉ đứng ở một bên nghe đoạn đối thoại của hai người thôi mà cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Côn Bố đang nói dối, nói dối một cách công khai!

Anh ta rõ ràng đã được lão Yên phái ra ngoài trông chừng thuyền đánh cá về bến, nhưng hiện tại anh ta lại nói dối không chớp mắt là mình vẫn luôn ở trong phòng chờ tin tức.

Tôi ấp úng há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng nói là tình hình hiện tại đang hỗn loạn, tôi không hiểu tại sao lại đến thôn Phong Thu để chấp hành nhiệm vụ, chẳng lẽ là vì một truyền thuyết vô căn cứ?

Cô Thu cười nói: “Việc 701 được phái đi vì những truyền thuyết vô căn cứ là chuyện rất bình thường.”

“Nếu mọi người đều đã bình an vô sự, Trường An, cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi có tin tức rồi lại nói.” Côn Bố thản nhiên nói với tôi.

Tôi ừ một tiếng rồi trực tiếp trở về phòng, sau đó nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Lời Côn Bố vừa nói cũng không phải là đang hỏi ý kiến tôi, mà căn bản là đang uy hiếp! Ẩn sau giọng điệu không có chút rung động nào kia chính là chỉ cần tôi dám không nghe thì một giây sau cổ trùng sẽ lập tức bao vây lấy tôi.

Tôi thở ra một hơi, trong lúc nhất thời lại không biết phải làm sao?

Những chuyện đang diễn ra lúc này khiến tôi cảm thấy chuyến đi tới thôn Phong Thu này chính là một sai lầm.

Đông Đông Đông…

Tôi không biết mình đã nằm đó bao lâu, nhưng dù sao cũng đã qua nửa đêm, bởi vì chất độc lại bắt đầu phát tác, khiến toàn thân tôi đau đến mức không thể ngủ được, cho nên tôi phải rúc vào giường.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa.

Âm thanh này rất nhẹ nhàng, giống như tiếng rơi của mưa, nếu không chú ý sẽ bỏ qua.

Tôi dựng lỗ tai lên nghe một hai phút, âm thanh này rất có quy luật, không nóng không vội nhưng cũng rất dai dẳng.

Tôi cẩn thận từng li từng tí đứng lên mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, sau đó ngồi xổm ở dưới cửa sổ và lắng nghe.

Âm thanh vẫn còn tiếp tục, nhưng lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lông mày của tôi nhíu lại, sau khi nghe một lúc lâu thì mới yên lặng trở về giường.

Không biết từ khi nào tác dụng của thuốc độc đã không còn rõ ràng như vậy nữa, nói chung là trong lòng tôi đã bị âm thanh vừa rồi chiếm giữ nên không còn chứa thêm thứ nào khác nữa.

Một lúc lâu, vào lúc trời sắp sáng, tôi buộc mình phải ngủ một lúc, đợi đến khi mặt trời vừa ló dạng là tôi đã xoay người rời giường.

Sau khi tôi đưa tay dụi nhẹ đôi mắt sưng tấy của mình, sau đó lắc nhẹ đầu óc đã choáng váng, lúc này tôi mới tin chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là đang nằm mơ mà là sự thật đã xảy ra.

Tôi ngồi ở trên giường và gần như khóc lên, đây con mẹ nó là chuyện gì vậy!

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó xoa mặt rồi bước ra khỏi phòng.

Côn Bố đã thức dậy, vừa nhìn thấy tôi liền nói mình đã nấu chút cháo và kêu tôi uống một chút.

Tôi cũng không có khách khí, sau khi uống trọn vẹn ba bát lớn thì mới cảm thấy thỏa mãn mà lau miệng.

Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Côn Bố lên tiếng trước, anh ta hỏi tôi có biết đám người lão Yên đã đi đâu không và tại sao bây giờ chỉ còn lại hai người chúng tôi.

"Hả? Đội trưởng Bạch đâu?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Côn Bố hiếm khi cau mày, nói là mình không biết, bởi vì hôm qua sau khi anh ta thấy thuyền đánh cá không có gì khác thường liền trở về, nhưng lúc đó trong phòng đã không còn người nên bản thân vẫn luôn chờ đợi như thế.

Tôi à một tiếng, lại hỏi anh ta có biết cô Thu ở đâu không?

Nhưng anh ta lại tỏ ra mờ mịt mà nhìn tôi một chút, sau đó nói là nhiệm vụ lần này cô Thu không có theo tới.

Tôi không nói nữa, chỉ gật nhẹ đầu, nhưng trong miệng lại càng thấy đắng chát.

Suy nghĩ trong đầu tôi phân chia loạn xạ, khiến tôi nhất thời chỉ cảm thấy bất cứ ai cũng khả nghi, thậm chí ngay cả chính mình cũng đều không thể tin.

Có lẽ là kể từ lúc chúng tôi đến thôn này thì đã bị thứ gì đó ảnh hưởng, cho nên bản thân đã không còn là chính mình nữa.

Tôi bị ý nghĩ này của mình làm cho giật nảy người, nhưng lại cảm thấy có một manh mối xẹt qua trong đầu, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất.

Tôi nhấc đôi chân tê dại của mình lên rồi từ từ rời khỏi góc tường, sau đó giả vờ như mình vừa mới quay lại.

"Trường An?"

Giọng nói của cô Thu từ phía sau truyền đến, khiến cho động tác bước vào cửa của tôi dừng lại.

Ngay khi vừa quay đầu thì thấy cô ấy đang đi theo tôi, trên gương mặt lộ ra vẻ ngờ vực hỏi tôi tại sao còn ở đây, lão Yên đâu?

Tôi vừa muốn nói gì đó thì cánh cửa đã phát ra tiếng cọt kẹt mở ra từ bên trong, Côn Bố mặt không biểu cảm nói: "Sao hai người đều đứng bên ngoài vậy, mau vào đi."

Tôi nhìn thoáng qua Côn Bố, muốn nói lại thôi.

Ngược lại là cô Thu, cô ấy chẳng những không có bất cứ phòng bị gì mà còn triệt để nói ra hết toàn bộ những gì mà mình đã nhìn thấy rồi hỏi Côn Bố về tình hình hiện tại như thế nào.

Tôi chỉ đứng ở một bên nghe đoạn đối thoại của hai người thôi mà cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Côn Bố đang nói dối, nói dối một cách công khai!

Anh ta rõ ràng đã được lão Yên phái ra ngoài trông chừng thuyền đánh cá về bến, nhưng hiện tại anh ta lại nói dối không chớp mắt là mình vẫn luôn ở trong phòng chờ tin tức.

Tôi ấp úng há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng nói là tình hình hiện tại đang hỗn loạn, tôi không hiểu tại sao lại đến thôn Phong Thu để chấp hành nhiệm vụ, chẳng lẽ là vì một truyền thuyết vô căn cứ?

Cô Thu cười nói: “Việc 701 được phái đi vì những truyền thuyết vô căn cứ là chuyện rất bình thường.”

“Nếu mọi người đều đã bình an vô sự, Trường An, cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi có tin tức rồi lại nói.” Côn Bố thản nhiên nói với tôi.

Tôi ừ một tiếng rồi trực tiếp trở về phòng, sau đó nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Lời Côn Bố vừa nói cũng không phải là đang hỏi ý kiến tôi, mà căn bản là đang uy hiếp! Ẩn sau giọng điệu không có chút rung động nào kia chính là chỉ cần tôi dám không nghe thì một giây sau cổ trùng sẽ lập tức bao vây lấy tôi.

Tôi thở ra một hơi, trong lúc nhất thời lại không biết phải làm sao?

Những chuyện đang diễn ra lúc này khiến tôi cảm thấy chuyến đi tới thôn Phong Thu này chính là một sai lầm.

Đông Đông Đông…

Tôi không biết mình đã nằm đó bao lâu, nhưng dù sao cũng đã qua nửa đêm, bởi vì chất độc lại bắt đầu phát tác, khiến toàn thân tôi đau đến mức không thể ngủ được, cho nên tôi phải rúc vào giường.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa.

Âm thanh này rất nhẹ nhàng, giống như tiếng rơi của mưa, nếu không chú ý sẽ bỏ qua.

Tôi dựng lỗ tai lên nghe một hai phút, âm thanh này rất có quy luật, không nóng không vội nhưng cũng rất dai dẳng.

Tôi cẩn thận từng li từng tí đứng lên mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, sau đó ngồi xổm ở dưới cửa sổ và lắng nghe.

Âm thanh vẫn còn tiếp tục, nhưng lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lông mày của tôi nhíu lại, sau khi nghe một lúc lâu thì mới yên lặng trở về giường.

Không biết từ khi nào tác dụng của thuốc độc đã không còn rõ ràng như vậy nữa, nói chung là trong lòng tôi đã bị âm thanh vừa rồi chiếm giữ nên không còn chứa thêm thứ nào khác nữa.

Một lúc lâu, vào lúc trời sắp sáng, tôi buộc mình phải ngủ một lúc, đợi đến khi mặt trời vừa ló dạng là tôi đã xoay người rời giường.

Sau khi tôi đưa tay dụi nhẹ đôi mắt sưng tấy của mình, sau đó lắc nhẹ đầu óc đã choáng váng, lúc này tôi mới tin chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là đang nằm mơ mà là sự thật đã xảy ra.

Tôi ngồi ở trên giường và gần như khóc lên, đây con mẹ nó là chuyện gì vậy!

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó xoa mặt rồi bước ra khỏi phòng.

Côn Bố đã thức dậy, vừa nhìn thấy tôi liền nói mình đã nấu chút cháo và kêu tôi uống một chút.

Tôi cũng không có khách khí, sau khi uống trọn vẹn ba bát lớn thì mới cảm thấy thỏa mãn mà lau miệng.

Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Côn Bố lên tiếng trước, anh ta hỏi tôi có biết đám người lão Yên đã đi đâu không và tại sao bây giờ chỉ còn lại hai người chúng tôi.

"Hả? Đội trưởng Bạch đâu?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Côn Bố hiếm khi cau mày, nói là mình không biết, bởi vì hôm qua sau khi anh ta thấy thuyền đánh cá không có gì khác thường liền trở về, nhưng lúc đó trong phòng đã không còn người nên bản thân vẫn luôn chờ đợi như thế.

Tôi à một tiếng, lại hỏi anh ta có biết cô Thu ở đâu không?

Nhưng anh ta lại tỏ ra mờ mịt mà nhìn tôi một chút, sau đó nói là nhiệm vụ lần này cô Thu không có theo tới.

Tôi không nói nữa, chỉ gật nhẹ đầu, nhưng trong miệng lại càng thấy đắng chát.

****2:

"Tôi ra ngoài xem thử." Côn Bố đứng dậy và bảo tôi đợi anh ta, tôi gật nhẹ đầu, ngay khi anh ta vừa đi ra ngoài thì tôi liền đi vào phòng bếp ngay.