← Quay lại trang sách

Chương 732 Ngọc Cửu Long

Trong phòng bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, mà mấy ngày nay chủ yếu là Côn Bố làm đồ ăn cho chúng tôi.

Tất nhiên, chắc là do anh ta khinh thường việc động tay chân vào chỗ này, nếu anh ta muốn đầu độc chúng tôi thì hẳn là sẽ làm đến mức thần không biết quỷ không hay.

Lúc này tôi đang lục lọi trong đống nguyên liệu, không lâu sau đã lấy ra một thứ gì đó trông giống như một khúc xương.

Sau khi tôi giơ nó dưới ánh mặt trời ngắm nhìn một lúc lâu thì phát hiện ra thứ này hẳn là xương cá, nhưng có lẽ loại này tôi chưa từng thấy qua.

Tôi nhét xương cá vào trong ngực rồi lại đi dạo một vòng quanh nhà bếp, sau khi bỏ một ít gia vị vào trong ngực xong thì đi ra sân.

Hai thùng nước được đặt ở tại đó, trong đó có một thùng nước đã dùng hơn phân nửa, nhưng phần còn lại của nó có lẽ còn có thể dùng được trong một hai ngày nữa.

Tôi múc một gáo nước rồi ừng ực ừng ực uống cạn, sau đó vung tay một cái rồi quay về phòng.

Tôi ngồi trong nhà chính nghịch xương cá hồi lâu rồi đứng dậy và đứng trước cửa phòng Côn Bố.

Thành công hay thất bại phụ thuộc vào lần này.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi giơ tay đẩy cửa vào.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa không có khóa lại, khiến tôi cảm thấy may mắn mà thở nhẹ một hơi, nhưng khí này còn chưa thở ra hết thì tim đã bắt đầu đập mạnh - trong phòng không có ai!

Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đó sau khi lão Yên trói chặt tên lưu manh đã tấn công chúng tôi xong liền nhét gã vào nơi này, cho dù tất cả mọi người đều đã đi hết thì người này hẳn phải còn ở đây mới đúng.

Không đúng, đây không phải là căn phòng mà chúng tôi dùng.

Mắt của tôi lấp loé không yên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, ngồi trên ghế trong phòng chính và bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng tôi vừa ngồi xuống thì ngay phía cửa đã truyền đến tiếng động, sau đó Côn Bố bước vào, sắc mặt của anh ta không tốt lắm, cả người giống như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Tôi hỏi anh ta sao lại thế này, anh ta chỉ nói là vì đi tìm đám người lão Yên nên mới không cẩn thận rơi xuống, sau đó liền trở về phòng.

Ngay khi vừa trở ra thì quần áo trên người đã được thay đổi.

"Trường An, e rằng chúng ta không thể đợi ở nơi này được nữa." Anh ta tiện tay dùng cái khăn lông lau tóc, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc.

Tôi trầm tư như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Đúng vậy, nơi này nhìn như không có gì, nhưng thực tế lại tràn ngập nguy hiểm. Côn Bố, chúng ta có thể trực tiếp rời đi không?”

“Hả?” Anh ta có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật nhẹ đầu.

"Đi thôi, sau khi chúng ta ra ngoài thì lại liên lạc với đám người lão Yên, cũng không biết bọn họ đã rời đi hay chưa nữa.”

Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi một cái, còn tôi cũng mang theo khuôn mặt không biểu cảm mà nhếch mí mắt lên.

Côn Bố không nói thêm gì, tôi ngoan ngoãn gói ghém đồ đạc và thầm hỏi anh ta lúc nào thì lên đường.

“Cậu … Thực sự muốn rời đi sao?" Côn Bố do dự hỏi.

Tôi cười thành tiếng, liền đeo cái túi vào người bước ra khỏi nhà, sau đó cảm khái nói: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình, đúng không?”

Côn Bố vẫn ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới ừ một tiếng rồi kêu tôi chờ anh ta ở cổng thôn, còn mình sẽ đến sau.

Tôi xua tay rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, tốc độ dưới chân cũng vô tình trở nên nhanh hơn, nhưng tôi vẫn liều mạng đè nén xuống và tận lực dùng bước đi vững vàng nhất có thể để đi tới.

Thật vất vả lắm mới đến được cổng thôn, cuối cùng tôi thở ra một hơi, còn tốt, anh ta vẫn chưa tới tình trạng phát rồ.

Tôi đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa mà vẫn không thấy bóng dáng Côn Bố đâu, lúc này tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Anh ta không muốn mạng của tôi, nếu không anh ta sẽ không để tôi rời đi như vậy.

Tôi xoa đầu mình, dù có khó tin đến mức nào thì cũng không thể không thừa nhận nơi này hoàn toàn không giống với thôn Phong Thu!

Ngay cả Côn Bố ở trước mặt tôi cũng không phải Côn Bố.

Mặc dù thật khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc này, nhưng cho dù có nói thế nào, hẳn là tôi đã rơi vào một khung cảnh kỳ lạ giống như ảo cảnh.

Hôm qua sau khi trở về, do bản thân đang trong tâm trạng hoảng loạn nên không có chú ý đến khung cảnh xung quanh đã thay đổi từ khi nào, trong lúc vô tình đã đâm vào nơi giống như ảo cảnh này, mặc dù cảnh vật bên trong này giống hệt với thôn Phong Thu, nhưng thực chất đó là giả.

Mà điều này cũng có thể giải thích tại sao trong phòng không có người, còn có hôm qua lúc tôi chạy về, toàn bộ thôn đều trong tình trạng yên tĩnh như không có người.

Về phần Côn Bố, có lẽ có một người như vậy, nhưng trên thực tế là ai thì tôi lại không biết.

Tất nhiên, có một điều vẫn không giải thích thông được, đó là Côn Bố giả này dường như biết rất nhiều về tôi.

Về phần cô Thu, rốt cuộc cô ấy đã từng xuất hiện trước đây chưa thì tôi không chắc.

Tôi rút con dao găm ra và đứng ở cổng thôn, trong lòng cảm thấy bất ổn, bởi vì nơi này quả thực quá quỷ dị rồi!

Sở dĩ tôi nói nó giống như ảo cảnh cũng là vì nơi này chắc chắn là một sự tồn tại có thật. Những thứ tôi chạm vào ở trong bếp và nước tôi thử uống trong thùng đều vô cùng chân thật, nhưng mọi thứ xung quanh tôi lại cực kỳ mâu thuẫn nên rất dễ tìm ra sơ hở.

Trong phòng bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, mà mấy ngày nay chủ yếu là Côn Bố làm đồ ăn cho chúng tôi.

Tất nhiên, chắc là do anh ta khinh thường việc động tay chân vào chỗ này, nếu anh ta muốn đầu độc chúng tôi thì hẳn là sẽ làm đến mức thần không biết quỷ không hay.

Lúc này tôi đang lục lọi trong đống nguyên liệu, không lâu sau đã lấy ra một thứ gì đó trông giống như một khúc xương.

Sau khi tôi giơ nó dưới ánh mặt trời ngắm nhìn một lúc lâu thì phát hiện ra thứ này hẳn là xương cá, nhưng có lẽ loại này tôi chưa từng thấy qua.

Tôi nhét xương cá vào trong ngực rồi lại đi dạo một vòng quanh nhà bếp, sau khi bỏ một ít gia vị vào trong ngực xong thì đi ra sân.

Hai thùng nước được đặt ở tại đó, trong đó có một thùng nước đã dùng hơn phân nửa, nhưng phần còn lại của nó có lẽ còn có thể dùng được trong một hai ngày nữa.

Tôi múc một gáo nước rồi ừng ực ừng ực uống cạn, sau đó vung tay một cái rồi quay về phòng.

Tôi ngồi trong nhà chính nghịch xương cá hồi lâu rồi đứng dậy và đứng trước cửa phòng Côn Bố.

Thành công hay thất bại phụ thuộc vào lần này.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi giơ tay đẩy cửa vào.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa không có khóa lại, khiến tôi cảm thấy may mắn mà thở nhẹ một hơi, nhưng khí này còn chưa thở ra hết thì tim đã bắt đầu đập mạnh - trong phòng không có ai!

Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đó sau khi lão Yên trói chặt tên lưu manh đã tấn công chúng tôi xong liền nhét gã vào nơi này, cho dù tất cả mọi người đều đã đi hết thì người này hẳn phải còn ở đây mới đúng.

Không đúng, đây không phải là căn phòng mà chúng tôi dùng.

Mắt của tôi lấp loé không yên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, ngồi trên ghế trong phòng chính và bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng tôi vừa ngồi xuống thì ngay phía cửa đã truyền đến tiếng động, sau đó Côn Bố bước vào, sắc mặt của anh ta không tốt lắm, cả người giống như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Tôi hỏi anh ta sao lại thế này, anh ta chỉ nói là vì đi tìm đám người lão Yên nên mới không cẩn thận rơi xuống, sau đó liền trở về phòng.

Ngay khi vừa trở ra thì quần áo trên người đã được thay đổi.

"Trường An, e rằng chúng ta không thể đợi ở nơi này được nữa." Anh ta tiện tay dùng cái khăn lông lau tóc, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc.

Tôi trầm tư như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Đúng vậy, nơi này nhìn như không có gì, nhưng thực tế lại tràn ngập nguy hiểm. Côn Bố, chúng ta có thể trực tiếp rời đi không?”

“Hả?” Anh ta có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật nhẹ đầu.

"Đi thôi, sau khi chúng ta ra ngoài thì lại liên lạc với đám người lão Yên, cũng không biết bọn họ đã rời đi hay chưa nữa.”

Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi một cái, còn tôi cũng mang theo khuôn mặt không biểu cảm mà nhếch mí mắt lên.

Côn Bố không nói thêm gì, tôi ngoan ngoãn gói ghém đồ đạc và thầm hỏi anh ta lúc nào thì lên đường.

“Cậu … Thực sự muốn rời đi sao?" Côn Bố do dự hỏi.

Tôi cười thành tiếng, liền đeo cái túi vào người bước ra khỏi nhà, sau đó cảm khái nói: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống của mình, đúng không?”

Côn Bố vẫn ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới ừ một tiếng rồi kêu tôi chờ anh ta ở cổng thôn, còn mình sẽ đến sau.

Tôi xua tay rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, tốc độ dưới chân cũng vô tình trở nên nhanh hơn, nhưng tôi vẫn liều mạng đè nén xuống và tận lực dùng bước đi vững vàng nhất có thể để đi tới.

Thật vất vả lắm mới đến được cổng thôn, cuối cùng tôi thở ra một hơi, còn tốt, anh ta vẫn chưa tới tình trạng phát rồ.

Tôi đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa mà vẫn không thấy bóng dáng Côn Bố đâu, lúc này tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Anh ta không muốn mạng của tôi, nếu không anh ta sẽ không để tôi rời đi như vậy.

Tôi xoa đầu mình, dù có khó tin đến mức nào thì cũng không thể không thừa nhận nơi này hoàn toàn không giống với thôn Phong Thu!

Ngay cả Côn Bố ở trước mặt tôi cũng không phải Côn Bố.

Mặc dù thật khó để diễn tả cảm giác của tôi lúc này, nhưng cho dù có nói thế nào, hẳn là tôi đã rơi vào một khung cảnh kỳ lạ giống như ảo cảnh.

Hôm qua sau khi trở về, do bản thân đang trong tâm trạng hoảng loạn nên không có chú ý đến khung cảnh xung quanh đã thay đổi từ khi nào, trong lúc vô tình đã đâm vào nơi giống như ảo cảnh này, mặc dù cảnh vật bên trong này giống hệt với thôn Phong Thu, nhưng thực chất đó là giả.

Mà điều này cũng có thể giải thích tại sao trong phòng không có người, còn có hôm qua lúc tôi chạy về, toàn bộ thôn đều trong tình trạng yên tĩnh như không có người.

Về phần Côn Bố, có lẽ có một người như vậy, nhưng trên thực tế là ai thì tôi lại không biết.

Tất nhiên, có một điều vẫn không giải thích thông được, đó là Côn Bố giả này dường như biết rất nhiều về tôi.

Về phần cô Thu, rốt cuộc cô ấy đã từng xuất hiện trước đây chưa thì tôi không chắc.

Tôi rút con dao găm ra và đứng ở cổng thôn, trong lòng cảm thấy bất ổn, bởi vì nơi này quả thực quá quỷ dị rồi!

Sở dĩ tôi nói nó giống như ảo cảnh cũng là vì nơi này chắc chắn là một sự tồn tại có thật. Những thứ tôi chạm vào ở trong bếp và nước tôi thử uống trong thùng đều vô cùng chân thật, nhưng mọi thứ xung quanh tôi lại cực kỳ mâu thuẫn nên rất dễ tìm ra sơ hở.