← Quay lại trang sách

Chương 736 Ngọc Cửu Long

Quả thực là âm hồn bất tán!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nếu người này đã dám nhận lợi ích của Lưu Hàn Thu tới đây lấy mạng của tôi, còn muốn dễ dàng rời đi như vậy sao?

“Cậu muốn làm gì?” Có thể là gã đã nhìn thấy sát ý trong mắt tôi nên có chút hoảng sợ hỏi.

Tôi cười ha hả hai tiếng nhưng không nói gì, chỉ cầm súng tiến lại gần gã từng chút một, còn gã cũng di chuyển chậm rãi về phía chiếc xe, muốn tìm cơ hội trốn thoát.

"Anh có thể chạy, nhưng phải xem súng của tôi nhanh hơn hay là anh chạy nhanh hơn." Tôi thản nhiên nói, đứng ở chỗ cách gã một mét.

"Giơ tay lên."

Gã nhìn tôi chằm chằm, nhưng hồi lâu cũng không có làm ra hành động gì, cho nên tôi không nói một lời đã bắn một phát súng ngay dưới chân của gã.

Mặc dù gã không cam tâm giơ tay lên nhưng trên tay lại cầm theo một con dao găm nhỏ.

Tôi đã từng thấy con dao găm này, nó được chế tạo riêng nên có sự khác biệt so với những con dao găm thông thường. Trên lưỡi của dao găm này đều mang theo gai ngược, một khi xuyên qua cơ thể người là có thể cắt bỏ cả một khối thịt ở xung quanh, sau khi trực tiếp rút ra sẽ chỉ mang ra một miếng thịt lớn.

Nhưng loại dao găm này cũng không có nhiều người sử dụng, bởi vì sau một lần sử dụng thì nó sẽ gần như vô dụng, trừ phi đối phương không phản kháng, nếu không sẽ rất khó lại rút dao găm ra và sử dụng.

Quả nhiên người này vì mạng của tôi mà đến.

Tôi giơ súng lên rồi lao thẳng tới, sau đó chĩa súng vào đầu của gã, hung tợn nói: “Ông ta cho anh lợi ích gì?”

Nhưng người này lại thay đổi thái độ sợ hãi vừa rồi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.

Trong lòng tôi vừa động, có lẽ không thể tin hoàn toàn vào những gì gã vừa mới nói, bởi vì với ánh mắt như vậy, nói gã chỉ vẻn vẹn vì được Lưu Hàn Thu thuê e rằng cũng quá vô lý rồi.

Tôi bỗng cảm thấy nghi hoặc mà dồn thêm lực vào tay và ấn họng súng về phía trước trán của gã.

Đinh!

Một tiếng kim loại va chạm rất nhẹ vang lên, khiến tôi giật nảy mình, người này đột nhiên ôm chặt lấy tôi làm tôi nhất thời không thể cử động.

Cửa xe lập tức mở ra, có một người cũng mặc quần áo màu nâu nhạt nhảy từ trên xe xuống và kề dao găm vào eo tôi, sau đó trầm giọng nói: “Đưa chúng tôi đến thôn Phong Thu, nhanh lên!”

“Các người đến đó làm gì?” Lòng tôi xoay chuyển và biết mình đã bị lừa, người ở trước mặt chỉ là vỏ bọc, còn sát chiêu thực sự chính là người đang trốn trong chiếc xe này.

Nhưng điều đáng hận nhất chính là tôi rõ ràng đã phát hiện vị trí của chiếc xe không đúng, nhưng lại bị người phục kích ở trước mắt này hấp dẫn lực chú ý.

Tình thế chuyển biến đột ngột, khẩu súng đã mất đi tác dụng uy hiếp, còn người đang bị tôi dí súng ở trên trán nhẹ nhàng gạt súng của tôi ra, sau đó đấm vào bụng của tôi một cái: "Đã bảo đi thì đi đi, bớt nói nhảm!"

Cơn đau dữ dội khiến tôi phải cúi xuống, khẩu súng cũng bị đối phương đoạt lấy, vũ khí trên người cũng bị vơ vét sạch sẽ, nhưng may mà thuốc giải của Lưu Hàn Thu đưa cho tôi đã được giấu khá kín nên không bị lấy đi, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.

“Đi!”

Người kia kề con dao găm vào eo tôi, dùng một chân đá vào chỗ cong của đầu gối tôi rồi trầm giọng nói.

Tôi giơ hai tay lên và thức thời đi ở phía trước dẫn đường.

Mục đích của hai người này rất rõ ràng, bất cứ khi nào tôi muốn dừng lại, bọn họ không đấm thì cũng đá một cước vào người tôi. Cho nên người ở dưới mái hiên, tôi cũng không thể không cúi đầu, nhưng sự nghi ngờ ở trong lòng lại càng ngày càng sâu hơn. Thôn Phong Thu này rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?

Thi thể ở trong miếu Long Vương, một đoàn người chúng tôi và kẻ hiện tại đang bắt cóc tôi muốn vào thôn Phong Thu này nữa, rốt cuộc là bị thứ gì hấp dẫn mà tới?

Quả thực là âm hồn bất tán!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nếu người này đã dám nhận lợi ích của Lưu Hàn Thu tới đây lấy mạng của tôi, còn muốn dễ dàng rời đi như vậy sao?

“Cậu muốn làm gì?” Có thể là gã đã nhìn thấy sát ý trong mắt tôi nên có chút hoảng sợ hỏi.

Tôi cười ha hả hai tiếng nhưng không nói gì, chỉ cầm súng tiến lại gần gã từng chút một, còn gã cũng di chuyển chậm rãi về phía chiếc xe, muốn tìm cơ hội trốn thoát.

"Anh có thể chạy, nhưng phải xem súng của tôi nhanh hơn hay là anh chạy nhanh hơn." Tôi thản nhiên nói, đứng ở chỗ cách gã một mét.

"Giơ tay lên."

Gã nhìn tôi chằm chằm, nhưng hồi lâu cũng không có làm ra hành động gì, cho nên tôi không nói một lời đã bắn một phát súng ngay dưới chân của gã.

Mặc dù gã không cam tâm giơ tay lên nhưng trên tay lại cầm theo một con dao găm nhỏ.

Tôi đã từng thấy con dao găm này, nó được chế tạo riêng nên có sự khác biệt so với những con dao găm thông thường. Trên lưỡi của dao găm này đều mang theo gai ngược, một khi xuyên qua cơ thể người là có thể cắt bỏ cả một khối thịt ở xung quanh, sau khi trực tiếp rút ra sẽ chỉ mang ra một miếng thịt lớn.

Nhưng loại dao găm này cũng không có nhiều người sử dụng, bởi vì sau một lần sử dụng thì nó sẽ gần như vô dụng, trừ phi đối phương không phản kháng, nếu không sẽ rất khó lại rút dao găm ra và sử dụng.

Quả nhiên người này vì mạng của tôi mà đến.

Tôi giơ súng lên rồi lao thẳng tới, sau đó chĩa súng vào đầu của gã, hung tợn nói: “Ông ta cho anh lợi ích gì?”

Nhưng người này lại thay đổi thái độ sợ hãi vừa rồi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.

Trong lòng tôi vừa động, có lẽ không thể tin hoàn toàn vào những gì gã vừa mới nói, bởi vì với ánh mắt như vậy, nói gã chỉ vẻn vẹn vì được Lưu Hàn Thu thuê e rằng cũng quá vô lý rồi.

Tôi bỗng cảm thấy nghi hoặc mà dồn thêm lực vào tay và ấn họng súng về phía trước trán của gã.

Đinh!

Một tiếng kim loại va chạm rất nhẹ vang lên, khiến tôi giật nảy mình, người này đột nhiên ôm chặt lấy tôi làm tôi nhất thời không thể cử động.

Cửa xe lập tức mở ra, có một người cũng mặc quần áo màu nâu nhạt nhảy từ trên xe xuống và kề dao găm vào eo tôi, sau đó trầm giọng nói: “Đưa chúng tôi đến thôn Phong Thu, nhanh lên!”

“Các người đến đó làm gì?” Lòng tôi xoay chuyển và biết mình đã bị lừa, người ở trước mặt chỉ là vỏ bọc, còn sát chiêu thực sự chính là người đang trốn trong chiếc xe này.

Nhưng điều đáng hận nhất chính là tôi rõ ràng đã phát hiện vị trí của chiếc xe không đúng, nhưng lại bị người phục kích ở trước mắt này hấp dẫn lực chú ý.

Tình thế chuyển biến đột ngột, khẩu súng đã mất đi tác dụng uy hiếp, còn người đang bị tôi dí súng ở trên trán nhẹ nhàng gạt súng của tôi ra, sau đó đấm vào bụng của tôi một cái: "Đã bảo đi thì đi đi, bớt nói nhảm!"

Cơn đau dữ dội khiến tôi phải cúi xuống, khẩu súng cũng bị đối phương đoạt lấy, vũ khí trên người cũng bị vơ vét sạch sẽ, nhưng may mà thuốc giải của Lưu Hàn Thu đưa cho tôi đã được giấu khá kín nên không bị lấy đi, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.

“Đi!”

Người kia kề con dao găm vào eo tôi, dùng một chân đá vào chỗ cong của đầu gối tôi rồi trầm giọng nói.

Tôi giơ hai tay lên và thức thời đi ở phía trước dẫn đường.

Mục đích của hai người này rất rõ ràng, bất cứ khi nào tôi muốn dừng lại, bọn họ không đấm thì cũng đá một cước vào người tôi. Cho nên người ở dưới mái hiên, tôi cũng không thể không cúi đầu, nhưng sự nghi ngờ ở trong lòng lại càng ngày càng sâu hơn. Thôn Phong Thu này rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?

Thi thể ở trong miếu Long Vương, một đoàn người chúng tôi và kẻ hiện tại đang bắt cóc tôi muốn vào thôn Phong Thu này nữa, rốt cuộc là bị thứ gì hấp dẫn mà tới?

****5:

Sau khi trải qua mấy ngày ở thôn Phong Thu, tôi đã chậm rãi cảm thấy thất vọng rồi, chỉ cảm thấy nơi này chẳng qua là một thôn làng khép kín và có phần ngu muội, nhưng hiện tại xem ra cái thôn làng này đúng là rất kỳ quặc.

“Thành thật dẫn đường!”

Trên đùi đột nhiên bị ăn một cước, khiến cả người tôi lao về phía trước và suýt chút nữa đã cắm mặt xuống đất.

Tôi đột ngột quay đầu lại rồi trừng mắt nhìn người cầm dao găm, sau đó gằn từng chữ một: “Thủ đoạn của 303 đúng là càng ngày càng thấp kém. Sao thế, Lưu Hàn Thu không dám tự mình ra mặt nên tìm mấy tên tay sai tới đây à?"

Đồng tử của gã đột nhiên co rút, nhưng không đến một giây lại khôi phục trạng thái ban đầu, sau đó gã làm vẻ điềm nhiên như không có việc gì mà gầm nhẹ một câu: "Bớt mẹ nó nói nhảm đi, nếu cậu còn nói nhảm thì ông đây sẽ trực tiếp cho cậu một đao."

Trong đầu tôi đã có nắm chắc nên cũng lười dây dưa, trực tiếp quay người rồi tiếp tục dẫn đường.

Sau khi người của Lưu Hàn Thu thông qua loại phương pháp này tiến vào thôn Phong Thu, bọn họ chắc chắn đã thu được thông tin nào đó mà hiện tại chúng tôi không có nắm giữ.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, bởi vì ông ta không có cách nào tiến vào bằng thủ đoạn chính đáng nên mới mai phục tại nơi này. Không đúng, làm sao ông ta biết tôi sẽ ra ngoài?