Chương 737 Ngọc Cửu Long
Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra, nếu lựu đạn ở miếu Long Vương là do ông ta thả, có nghĩa là về cơ bản ông ta đã biết rất rõ vị trí của thôn Phong Thu, nhưng tại sao ông ta lại làm ra một màn này?
Chuyện này có gì đó không đúng!
Tôi lơ đãng đi loanh quanh, trong lòng suy nghĩ xem làm sao có thể moi được tin tức từ trong miệng của hai tên này.
"Tôi khuyên các anh, hiện tại tốt nhất đừng tiến vào thôn Phong Thu."
Tôi vừa đi vừa nói: "Khu vực cấm của bọn họ vừa bị ném lựu đạn. Không khéo bọn họ còn tưởng là tôi ném. Cho nên cho dù các anh có muốn vào thì tốt nhất đừng để tôi dẫn đường, nếu không vừa bước vào liền bị bọn họ ăn sống nuốt tươi..."
Lời vừa dứt, hai người họ liếc nhau một cái nhưng vẫn đẩy tôi đi về phía trước như cũ, sau đó ác thanh ác khí kêu tôi bớt nói nhảm.
Tôi cười ha hả nói: "Hai người anh em, các anh đừng coi lời nói của tôi không ra gì, tôi vừa mới trốn khỏi thôn Phong Thu. Nếu bây giờ lại đi vào thì chính là chịu chết."
Người đi bên trái tôi đang cầm khẩu súng chấn lột từ tôi, thỉnh thoảng xoay nó hai vòng, sau khi nghe tôi nói như vậy thì đột nhiên cười hai tiếng một cách cổ quái, âm thanh kia như đang cưa gỗ khiến tôi nghe mà tê cả da đầu.
Tôi lập tức ý thức được nơi nào xảy ra sai sót, thế cho nên bọn họ mới không hề quan tâm đến những gì tôi đang nói.
Thế là tôi không nói thêm gì nữa, sau khi đi vòng một vòng nhỏ thì cam chịu dẫn bọn họ đến thôn Phong Thu. Tất nhiên, tôi cũng có lòng riêng, dù sao thôn Phong Thu đã hỗn loạn, chỉ có sự nhiễu loạn lớn hơn mới có thể làm cho những bí mật được ẩn giấu ở bên trong cái thôn này lộ diện!
Sau khi đi xuyên qua khu rừng, mặc dù thôn Phong Thu đã gần ngay trước mắt, nhưng lòng tôi lại chìm xuống. Quá yên tĩnh rồi, bởi vì vừa rồi lúc tôi chạy trốn thì cả thôn như muốn nổ tung, nhưng bây giờ cả thôn lại trực tiếp rơi vào cảnh im lặng chết chóc, như thể nơi tôi vừa đi vào chính là cái thôn giả kia.
Tôi không khỏi chạy về phía trước hai bước, nhưng lại bị người cầm súng kéo lại: "Thành thật một chút, nếu còn chạy loạn nữa thì ông đây sẽ bắn chết cậu!"
Con mẹ nó!
Tôi thầm mắng trong lòng một câu nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt đi theo tốc độ bước chân của họ mà đi về phía thôn.
"Tôi muốn đi tiểu." Ngay lúc sắp tiến vào thôn, tôi trực tiếp đứng yên tại chỗ không động đậy, sau đó lộ ra vẻ mặt xấu hổ nói: "Hai vị đại ca, hiện tại thôn cũng tới rồi, các anh muốn chém muốn xẻo đều được, nhưng có nói thế nào cũng nên để tôi chết thống khoái một chút được không? Nếu bị nước tiểu làm nghẹn chết thì khi truyền ra ngoài sẽ mất mặt lắm.”
Giọng điệu của người đứng sau đang chĩa súng vào tôi có vẻ không tốt, mắng: "Cậu mẹ nó đừng có mà ra vẻ!”
Nhưng tôi lại lộ ra vẻ mặt đau khổ rồi lấy hai tay ôm bụng: “Đại ca, trên người tôi không có vũ khí nào, tôi còn có thể chơi trò gì nữa?”
Tuy nhiên, người này cũng là người từng trải, nên dù tôi có nói thế nào thì cũng không thể khiến gã dao động. Nhưng khi nói xong lời cuối cùng, gã lại đấm thẳng một quyền vào người tôi, cơn đau truyền đến khiến toàn thân tôi cong thành con tôm.
Gã lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Tôi chán nản ngừng nói, chỉ là càng đến gần thôn, trong lòng tôi càng cảm thấy bất an, như thể làng chài trước mặt đã biến thành một con quái vật với một cái miệng to đầy máu, giống như chỉ cần đi vào là sẽ bị nó nuốt chửng.
Nhưng cho dù tôi có thả chậm bước chân đến mức nào thì dưới sự bức bách của hai người này, bản thân vẫn tiến từng bước một vào thôn.
Lạnh, cực kỳ lạnh.
Ngay khi vừa tiến vào thôn là tôi đã run lên lập cập, hai người kia cũng không khá hơn chút nào, bởi vì tôi có thể cảm nhận được con dao găm đang chĩa vào người mình đang run lên, như thể bị lạnh đến mức cầm không nổi.
Tôi ngẩng đầu lên rồi nhìn thoáng qua mặt trời đang treo lơ lửng ở trên không, ánh nắng giống như bị một tấm màn vô hình ngăn ở bên ngoài, ánh sáng còn lại vẫn chiếu xuống nhưng lại không có độ ấm.
Trong thôn không có bất kỳ ai, tôi và hai kẻ bắt cóc mình đi vòng quanh thôn nhưng vẫn không thấy một bóng người nào cả, trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, cả một cái thôn đã trống rỗng.
Tâm trí tôi vừa động, sau đó nghĩ đến cái thôn giống hệt với thôn Phong Thu kia, mặc dù trong đầu đã có suy đoán nhưng lại không có nói ra.
"Sao lại thế này?" Người phía sau hạ giọng, nhưng cũng không có hỏi tôi.
Đồng bạn của gã lắc đầu, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, bởi vì mọi thứ trước mặt rõ ràng đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, trong lúc nhất thời không có bất kỳ người nào nói chuyện, như thể khả năng nói chuyện của chúng tôi đã bị cái thôn quỷ dị này lấy đi.
Một lúc lâu sau, tôi mới thở dài thật sâu: “Chẳng lẽ nơi này là một thôn quỷ?”
“Cậu mẹ nó đang nói bậy bạ gì đó?”
Tôi vừa dứt lời, người đứng bên trái đã dùng chân đá vào bụng tôi, nhưng như thế vẫn chưa đủ để gã hả giận, chỉ thấy gân xanh trên trán của gã đều nổi lên, như thể những gì tôi vừa nói đã tác động rất lớn đến gã.
Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra, nếu lựu đạn ở miếu Long Vương là do ông ta thả, có nghĩa là về cơ bản ông ta đã biết rất rõ vị trí của thôn Phong Thu, nhưng tại sao ông ta lại làm ra một màn này?
Chuyện này có gì đó không đúng!
Tôi lơ đãng đi loanh quanh, trong lòng suy nghĩ xem làm sao có thể moi được tin tức từ trong miệng của hai tên này.
"Tôi khuyên các anh, hiện tại tốt nhất đừng tiến vào thôn Phong Thu."
Tôi vừa đi vừa nói: "Khu vực cấm của bọn họ vừa bị ném lựu đạn. Không khéo bọn họ còn tưởng là tôi ném. Cho nên cho dù các anh có muốn vào thì tốt nhất đừng để tôi dẫn đường, nếu không vừa bước vào liền bị bọn họ ăn sống nuốt tươi..."
Lời vừa dứt, hai người họ liếc nhau một cái nhưng vẫn đẩy tôi đi về phía trước như cũ, sau đó ác thanh ác khí kêu tôi bớt nói nhảm.
Tôi cười ha hả nói: "Hai người anh em, các anh đừng coi lời nói của tôi không ra gì, tôi vừa mới trốn khỏi thôn Phong Thu. Nếu bây giờ lại đi vào thì chính là chịu chết."
Người đi bên trái tôi đang cầm khẩu súng chấn lột từ tôi, thỉnh thoảng xoay nó hai vòng, sau khi nghe tôi nói như vậy thì đột nhiên cười hai tiếng một cách cổ quái, âm thanh kia như đang cưa gỗ khiến tôi nghe mà tê cả da đầu.
Tôi lập tức ý thức được nơi nào xảy ra sai sót, thế cho nên bọn họ mới không hề quan tâm đến những gì tôi đang nói.
Thế là tôi không nói thêm gì nữa, sau khi đi vòng một vòng nhỏ thì cam chịu dẫn bọn họ đến thôn Phong Thu. Tất nhiên, tôi cũng có lòng riêng, dù sao thôn Phong Thu đã hỗn loạn, chỉ có sự nhiễu loạn lớn hơn mới có thể làm cho những bí mật được ẩn giấu ở bên trong cái thôn này lộ diện!
Sau khi đi xuyên qua khu rừng, mặc dù thôn Phong Thu đã gần ngay trước mắt, nhưng lòng tôi lại chìm xuống. Quá yên tĩnh rồi, bởi vì vừa rồi lúc tôi chạy trốn thì cả thôn như muốn nổ tung, nhưng bây giờ cả thôn lại trực tiếp rơi vào cảnh im lặng chết chóc, như thể nơi tôi vừa đi vào chính là cái thôn giả kia.
Tôi không khỏi chạy về phía trước hai bước, nhưng lại bị người cầm súng kéo lại: "Thành thật một chút, nếu còn chạy loạn nữa thì ông đây sẽ bắn chết cậu!"
Con mẹ nó!
Tôi thầm mắng trong lòng một câu nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt đi theo tốc độ bước chân của họ mà đi về phía thôn.
"Tôi muốn đi tiểu." Ngay lúc sắp tiến vào thôn, tôi trực tiếp đứng yên tại chỗ không động đậy, sau đó lộ ra vẻ mặt xấu hổ nói: "Hai vị đại ca, hiện tại thôn cũng tới rồi, các anh muốn chém muốn xẻo đều được, nhưng có nói thế nào cũng nên để tôi chết thống khoái một chút được không? Nếu bị nước tiểu làm nghẹn chết thì khi truyền ra ngoài sẽ mất mặt lắm.”
Giọng điệu của người đứng sau đang chĩa súng vào tôi có vẻ không tốt, mắng: "Cậu mẹ nó đừng có mà ra vẻ!”
Nhưng tôi lại lộ ra vẻ mặt đau khổ rồi lấy hai tay ôm bụng: “Đại ca, trên người tôi không có vũ khí nào, tôi còn có thể chơi trò gì nữa?”
Tuy nhiên, người này cũng là người từng trải, nên dù tôi có nói thế nào thì cũng không thể khiến gã dao động. Nhưng khi nói xong lời cuối cùng, gã lại đấm thẳng một quyền vào người tôi, cơn đau truyền đến khiến toàn thân tôi cong thành con tôm.
Gã lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Tôi chán nản ngừng nói, chỉ là càng đến gần thôn, trong lòng tôi càng cảm thấy bất an, như thể làng chài trước mặt đã biến thành một con quái vật với một cái miệng to đầy máu, giống như chỉ cần đi vào là sẽ bị nó nuốt chửng.
Nhưng cho dù tôi có thả chậm bước chân đến mức nào thì dưới sự bức bách của hai người này, bản thân vẫn tiến từng bước một vào thôn.
Lạnh, cực kỳ lạnh.
Ngay khi vừa tiến vào thôn là tôi đã run lên lập cập, hai người kia cũng không khá hơn chút nào, bởi vì tôi có thể cảm nhận được con dao găm đang chĩa vào người mình đang run lên, như thể bị lạnh đến mức cầm không nổi.
Tôi ngẩng đầu lên rồi nhìn thoáng qua mặt trời đang treo lơ lửng ở trên không, ánh nắng giống như bị một tấm màn vô hình ngăn ở bên ngoài, ánh sáng còn lại vẫn chiếu xuống nhưng lại không có độ ấm.
Trong thôn không có bất kỳ ai, tôi và hai kẻ bắt cóc mình đi vòng quanh thôn nhưng vẫn không thấy một bóng người nào cả, trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, cả một cái thôn đã trống rỗng.
Tâm trí tôi vừa động, sau đó nghĩ đến cái thôn giống hệt với thôn Phong Thu kia, mặc dù trong đầu đã có suy đoán nhưng lại không có nói ra.
"Sao lại thế này?" Người phía sau hạ giọng, nhưng cũng không có hỏi tôi.
Đồng bạn của gã lắc đầu, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, bởi vì mọi thứ trước mặt rõ ràng đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, trong lúc nhất thời không có bất kỳ người nào nói chuyện, như thể khả năng nói chuyện của chúng tôi đã bị cái thôn quỷ dị này lấy đi.
Một lúc lâu sau, tôi mới thở dài thật sâu: “Chẳng lẽ nơi này là một thôn quỷ?”
“Cậu mẹ nó đang nói bậy bạ gì đó?”
Tôi vừa dứt lời, người đứng bên trái đã dùng chân đá vào bụng tôi, nhưng như thế vẫn chưa đủ để gã hả giận, chỉ thấy gân xanh trên trán của gã đều nổi lên, như thể những gì tôi vừa nói đã tác động rất lớn đến gã.