Chương 743 Ngọc Cửu Long
Tôi rất tò mò về việc cô ấy sẽ đưa tôi trở về bằng cách nào, dù sao vùng biển này cách thôn Phong Thu rất xa, huống chi chúng tôi cũng không thể đóng một con tàu từ trong không khí.
Tuy nhiên, trong hai ngày này cô Tứ vẫn luôn ở bên ngoài và không cho tôi đi theo, cho nên tôi cũng không biết cô ấy rốt cuộc sẽ có biện pháp nào.
Tốc độ của cô Tứ rất nhanh, khiến tôi phải chạy bộ mới đuổi kịp được, không đến mấy phút chúng tôi đã đến bờ biển, mà trên bờ biển lại có một chiếc bè trúc lớn đang nằm.
“Cô Tứ, sao ngài không gọi tôi tới hỗ trợ?” Tôi cằn nhằn.
Cô Tứ liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Cậu vẫn đang hồi phục.”
Cô ấy và tôi cùng hợp lực đẩy chiếc bè trúc xuống biển, sau đó hai chúng tôi cùng bước lên, bởi vì thuận theo hướng gió nên nó đã giúp chúng tôi tiết kiệm được không ít sức lực.
"Trường An, sau khi chiếc bè trúc này vừa cập bến thì cậu phải lập tức xông vào thôn, còn Long Cương cứ giao cho tôi!" Chiếc bè trúc vừa trôi được nửa đường thì cô Tứ đột nhiên lên tiếng.
Tôi rất tò mò về việc cô ấy sẽ đưa tôi trở về bằng cách nào, dù sao vùng biển này cách thôn Phong Thu rất xa, huống chi chúng tôi cũng không thể đóng một con tàu từ trong không khí.
Tuy nhiên, trong hai ngày này cô Tứ vẫn luôn ở bên ngoài và không cho tôi đi theo, cho nên tôi cũng không biết cô ấy rốt cuộc sẽ có biện pháp nào.
Tốc độ của cô Tứ rất nhanh, khiến tôi phải chạy bộ mới đuổi kịp được, không đến mấy phút chúng tôi đã đến bờ biển, mà trên bờ biển lại có một chiếc bè trúc lớn đang nằm.
“Cô Tứ, sao ngài không gọi tôi tới hỗ trợ?” Tôi cằn nhằn.
Cô Tứ liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Cậu vẫn đang hồi phục.”
Cô ấy và tôi cùng hợp lực đẩy chiếc bè trúc xuống biển, sau đó hai chúng tôi cùng bước lên, bởi vì thuận theo hướng gió nên nó đã giúp chúng tôi tiết kiệm được không ít sức lực.
"Trường An, sau khi chiếc bè trúc này vừa cập bến thì cậu phải lập tức xông vào thôn, còn Long Cương cứ giao cho tôi!" Chiếc bè trúc vừa trôi được nửa đường thì cô Tứ đột nhiên lên tiếng.
****9:
Tôi lo lắng nhìn cô ấy, nhưng tôi cũng biết đây là giải pháp duy nhất, cho nên tôi không còn cách nào khác là gật nhẹ đầu, sau đó bảo cô ấy nhất định phải chú ý đến sự an toàn của mình.
Cô Tứ khẽ ừ một tiếng: “Mục đích lần này là tìm được đám người lão Yên, đừng tự nhiên đâm ngang.”
“Được!” Tôi gật đầu thật mạnh.
Sau đó, cô Tứ không lên tiếng nữa, mỗi khi tôi có ý đồ muốn gợi chuyện thì đều bị cô ấy nhẹ nhàng cản lại, cho nên tôi không còn cách nào khác là ngừng nói.
Chiếc bè trúc càng đến gần thôn Phong Thu, áp lực trong không khí càng lộ rõ. Tôi lo lắng nhìn về phía cô Tứ, nhưng lại thấy cô ấy đã khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày và chỉ ném khẩu súng cho tôi, bảo tôi một khi tìm được đám người lão Yên thì mang theo bọn họ ngồi lên bè trúc rời đi.
“Vậy còn ngài thì sao?” Tôi vội vàng hỏi.
Cô Tứ thờ ơ liếc nhìn tôi, sau đó vứt xuống một câu không chết được rồi lao ra khỏi bè trúc.
Lúc này vẫn còn cách bờ biển chưa đầy năm mét, cô Tứ vừa lao xuống thì một bóng đen đã từ trong thôn lao ra, đương nhiên đó chính là Long Cương.
Nhưng điều khác biệt so với ba ngày trước chính là đôi mắt của con Long Cương này lại mơ hồ phát ra màu đỏ!
Trong lòng tôi giật mình, điều này có nghĩa là trong ba ngày này con Long Cương này lại ăn thịt người và một khi nó ăn đủ chín mươi chín người thì đôi mắt của nó sẽ hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, đến lúc đó ngay cả chư thiên thần phật cũng không thể làm gì được nó.
Cô Tứ dũng mãnh lao tới, sau khi va chạm với Long Cương thì phát ra tiếng vang kịch liệt, tôi cắn răng không nhìn tới cô ấy nữa mà lao ra khỏi bè trúc, sau đó quay đầu bơi về phía 'thôn Phong Thu' khác đang ẩn nấp ở phía sau vách đá.
Tôi không chắc liệu đám người lão Yên có ở đây hay không, chỉ biết nơi này có khả năng cao nhất.
Về phần cô Tứ đang đối đầu với Long Cương, ngay cả tôi cũng thấy khả năng chiến thắng của cô ấy không cao, thời gian có thể tranh thủ cũng không nhiều, cho nên tôi nhất định phải trong khoảng thời gian này tìm được đám người lão Yên và đưa họ ra khỏi đây.
Bởi vì khoảng cách cũng không quá dài nên sau khi tôi dùng toàn lực để chạy thì chỉ trong một phút ngắn ngủi đã đến nơi.
Ngay khi vừa nhìn thấy Trịnh Tam đang đứng ở lối vào thôn Phong Thu, trong lòng tôi liền trở nên vui mừng.
Khi Trịnh Tam vừa nhìn thấy tôi thì giống như nhìn thấy quái vật, ông ta cảnh giác giơ tay lên, mười mấy người đàn ông to lớn từ những nơi khó thấy được ở xung quanh bước ra.
Tôi trực tiếp giơ súng lên rồi lao tới, một phát nắm được cổ áo của Trịnh Tam, hai mắt đỏ ngầu: "Người của chúng tôi đâu?"
"Tôi, tôi không biết." Trịnh Tam có chút sợ hãi, có thể là do thái độ của tôi đã dọa đến ông ta.
Tôi hừ lạnh một tiếng nói: “Ông không biết bọn họ ở đâu, nhưng ông biết về Long Cương đúng không?”
Đồng tử của Trịnh Tam co rút lại, rõ ràng không phải đang sợ hãi, mà là bí mật bị phát hiện nên mới tỏ ra kinh ngạc.
"Được lắm, thua thiệt cho tôi còn lo lắng đến chuyện đưa Long Cương tới đây sẽ tạo thành tai hoạ ngập đầu cho mấy người, nhưng thật không ngờ nó là do mấy người nuôi ra để hại người."
Tôi châm chọc: “Một cái làng chài nho nhỏ, chỉ vì ích lợi của mình, không những giết chết hơn mười mấy người giấu ở trong miếu Long Vương mà còn tạo ra cái thứ thương thiên hại lí này, chẳng lẽ mấy người không sợ báo ứng sao?"
Nhưng Trịnh Tam lại dùng giọng điệu còn kiêu ngạo hơn tôi: "Các người xông vào miếu Long Vương của chúng tôi, chính cậu mới là kẻ đáng bị báo ứng!"
Tôi không nói nhảm với ông ta nữa, mà trực tiếp chĩa súng vào ông ta: "Thả người của tôi ra, nếu không tôi sẽ dùng một phát súng giết chết ông."
"Cậu dám!" Trịnh Tam mở to hai mắt nhìn.
Nhưng tôi lại cười lạnh vài tiếng: “Ông nhìn xem tôi có dám hay không, dù sao chúng ta cũng chết cùng nhau, ai cũng không chiếm được lợi lộc gì.”
Trịnh Tam lộ ra vẻ không dám tin mà nhìn tôi chằm chằm, mười mấy người đàn ông cường tráng ở xung quanh cũng do dự nhìn về phía ông ta, rõ ràng là không dám lấy cứng đối cứng với tôi.