← Quay lại trang sách

Chương 742 Ngọc Cửu Long

Tôi cười khổ một tiếng, đúng vậy, tôi có thể nói gì nữa, cho dù cô Tứ có bản lĩnh thông thiên thì lúc đứng ở trước mặt Long Cương cũng không thể không cẩn thận, việc cô ấy có thể mang theo tôi đến hoang đảo này để tránh một kiếp đã là cực hạn.

Tôi tuyệt vọng cúi đầu, chỉ cảm thấy mọi thứ cực kỳ hoang đường, một cái thôn không thể làm ra chuyện gì lại có thể đẩy chúng tôi đến hoàn cảnh như vậy.

“Cậu nghỉ ngơi đi.” Cô Tứ đứng dậy rồi dặn dò một câu, sau đó rời khỏi sơn động, cho dù tôi có hỏi cô ấy muốn đi đâu thì cô ấy cũng không nói gì, chỉ bảo tôi ở nguyên tại chỗ chờ là được.

Tôi không biết phải làm gì, có nằm thì cũng ngủ không được, chỉ điên cuồng muốn biết tin tức của Lão Yên.

Bọn họ nhất định không sao, bởi vì trước khi Long Cương xuất hiện thì bọn họ đã không còn ở trong thôn Phong Thu, có lẽ là do cảm nhận được nguy hiểm nên đã rời đi.

Tôi bực bội gãi đầu, ngồi ở trước sơn động nhìn mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng mà trong lòng lại loạn thành một nồi cháo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời đã lặn xuống chân trời, sóng nước trên mặt biển lấp lánh đó nhìn không ra một tia hung hiểm nào.

Đúng lúc này, cô Tứ từ xa đi tới, toàn thân phản chiếu trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt lạnh lùng thế mà lại dịu đi rất nhiều, trông rất ôn hòa.

Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn cô Tứ đang bước đến càng gần mà há miệng muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào nên chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Cô Tứ một tay cầm một con thỏ béo, tay kia cầm vài loại trái cây, bộ dáng đó trông không hợp với khí chất của bản thân.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô Tứ như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, cũng không biết có phải cô ấy đang mỉm cười hay không, chỉ thấy cô ấy đưa trái cây trên tay cho tôi, sau đó không hề nói gì liền bắt đầu xử lý con thỏ.

Khi con thỏ được đặt lên vỉ nướng tạm bợ, tôi mới phản ứng lại, một người không nhiễm bụi trần, không dính khói lửa nhân gian như cô Tứ thế mà lại tự mình nướng thỏ cho tôi?

“Cô Tứ, ừm, tôi, tôi tự mình làm được.” Tôi nuốt một quả trái cây rừng, sau đó tung tăng chạy tới tiếp nhận con thỏ rồi chậm rãi nướng.

Cô Tứ thuận thế ngồi bên đống lửa rồi nhìn chằm chằm vào mặt biển, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi lại cảm thấy thân ảnh của cô ấy vô cùng cô đơn.

"Trường An, nếu một người không bao giờ chết được, vậy điều đó là tốt hay xấu?" Không biết đã qua bao lâu, cô ấy đột nhiên mở miệng.

Tôi đang quay con thỏ và nghĩ xem khi nào có thể ăn được thì bị cô ấy hỏi một câu như thế, nhưng tôi không cần nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp trả lời: “Không chết được không phải là rất tốt sao? Chẳng phải đế vương khanh tướng thời xưa đều hi vọng được trường sinh bất tử à?”

Cô ấy không nói gì nữa, chỉ là bộ dạng càng thêm cô đơn đó, khiến tôi ngập ngừng hỏi cô ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Cô ấy liếc nhìn tôi: “Nếu đám người lão Yên chết, cậu sẽ có cảm giác gì?”

“Không thể nào!” Tôi lập tức trả lời rồi ra vẻ trấn định nói: “Ngay cả tôi còn có thể thoát được, một đám cao thủ như đám người lão Yên không có khả năng không trốn thoát được."

Cô Tứ đột nhiên bật cười, thay vì chỉ mím môi như lúc trước thì lần này cô ấy lại thực sự cười khẽ một tiếng, sau đó vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói khẽ: “Đúng vậy, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, Trường An, đợi thêm hai ngày nữa là chúng ta có thể trở về.”

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, nhưng cô ấy đã đứng dậy và quay trở lại sơn động, bộ dáng thanh lãnh đó đã không còn phù hợp với thế giới này.

Con thỏ đã được nướng chín nhưng tôi lại không muốn ăn, chỉ cắn có vài miếng liền quay về sơn động.

Cô Tứ đã dựa vào đó ngủ say, tôi cũng không đến quấy rầy cô ấy mà nhẹ chân nhẹ tay nằm sang chỗ khác.

Dù cho đầu óc đang hỗn loạn nhưng tôi vẫn buộc mình phải tranh thủ thời gian chìm vào giấc ngủ.

Một đêm này không có chuyện gì xảy ra, ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, yên bình giống như thế ngoại đào nguyên*.

(*)Thế Ngoại Đào Nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.

Nếu cứ như thế này thì cũng khá tốt …

Nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình mà quay người nhìn về phía cô Tứ, cô ấy đang quay mặt về phía tôi, biểu cảm thờ ơ trên khuôn mặt của cô ấy lúc ngủ say trông thật thanh thuần, khiến tôi bỗng nhớ tới câu nói đó của cô ấy mà lòng chợt hụt hẫng.

Không chết được... Làm gì có ai mà không chết được?

Nhưng cô Tứ...

Tôi thầm thở dài, tôi chưa từng đi sâu tìm hiểu về thân phận của cô ấy, nhưng tôi cũng biết là nó không đơn giản, ngay cả đội trưởng Bạch khi đứng trước mặt cô Tứ cũng chỉ là vãn bối, tôi thật sự không dám tưởng tượng ở trên người cô ấy đã từng phát sinh điều gì.

Tôi đã suy nghĩ miên man trong hai ngày này, ngày thứ ba trời còn chưa sáng thì tôi đã bị cô Tứ đánh thức.

"Sắp được về rồi sao?" Tôi lập tức tỉnh táo.

Cô Tứ ừ một tiếng rồi ra hiệu cho tôi đi theo cô ấy.

Tôi cười khổ một tiếng, đúng vậy, tôi có thể nói gì nữa, cho dù cô Tứ có bản lĩnh thông thiên thì lúc đứng ở trước mặt Long Cương cũng không thể không cẩn thận, việc cô ấy có thể mang theo tôi đến hoang đảo này để tránh một kiếp đã là cực hạn.

Tôi tuyệt vọng cúi đầu, chỉ cảm thấy mọi thứ cực kỳ hoang đường, một cái thôn không thể làm ra chuyện gì lại có thể đẩy chúng tôi đến hoàn cảnh như vậy.

“Cậu nghỉ ngơi đi.” Cô Tứ đứng dậy rồi dặn dò một câu, sau đó rời khỏi sơn động, cho dù tôi có hỏi cô ấy muốn đi đâu thì cô ấy cũng không nói gì, chỉ bảo tôi ở nguyên tại chỗ chờ là được.

Tôi không biết phải làm gì, có nằm thì cũng ngủ không được, chỉ điên cuồng muốn biết tin tức của Lão Yên.

Bọn họ nhất định không sao, bởi vì trước khi Long Cương xuất hiện thì bọn họ đã không còn ở trong thôn Phong Thu, có lẽ là do cảm nhận được nguy hiểm nên đã rời đi.

Tôi bực bội gãi đầu, ngồi ở trước sơn động nhìn mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng mà trong lòng lại loạn thành một nồi cháo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời đã lặn xuống chân trời, sóng nước trên mặt biển lấp lánh đó nhìn không ra một tia hung hiểm nào.

Đúng lúc này, cô Tứ từ xa đi tới, toàn thân phản chiếu trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt lạnh lùng thế mà lại dịu đi rất nhiều, trông rất ôn hòa.

Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn cô Tứ đang bước đến càng gần mà há miệng muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào nên chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Cô Tứ một tay cầm một con thỏ béo, tay kia cầm vài loại trái cây, bộ dáng đó trông không hợp với khí chất của bản thân.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô Tứ như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, cũng không biết có phải cô ấy đang mỉm cười hay không, chỉ thấy cô ấy đưa trái cây trên tay cho tôi, sau đó không hề nói gì liền bắt đầu xử lý con thỏ.

Khi con thỏ được đặt lên vỉ nướng tạm bợ, tôi mới phản ứng lại, một người không nhiễm bụi trần, không dính khói lửa nhân gian như cô Tứ thế mà lại tự mình nướng thỏ cho tôi?

“Cô Tứ, ừm, tôi, tôi tự mình làm được.” Tôi nuốt một quả trái cây rừng, sau đó tung tăng chạy tới tiếp nhận con thỏ rồi chậm rãi nướng.

Cô Tứ thuận thế ngồi bên đống lửa rồi nhìn chằm chằm vào mặt biển, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi lại cảm thấy thân ảnh của cô ấy vô cùng cô đơn.

"Trường An, nếu một người không bao giờ chết được, vậy điều đó là tốt hay xấu?" Không biết đã qua bao lâu, cô ấy đột nhiên mở miệng.

Tôi đang quay con thỏ và nghĩ xem khi nào có thể ăn được thì bị cô ấy hỏi một câu như thế, nhưng tôi không cần nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp trả lời: “Không chết được không phải là rất tốt sao? Chẳng phải đế vương khanh tướng thời xưa đều hi vọng được trường sinh bất tử à?”

Cô ấy không nói gì nữa, chỉ là bộ dạng càng thêm cô đơn đó, khiến tôi ngập ngừng hỏi cô ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Cô ấy liếc nhìn tôi: “Nếu đám người lão Yên chết, cậu sẽ có cảm giác gì?”

“Không thể nào!” Tôi lập tức trả lời rồi ra vẻ trấn định nói: “Ngay cả tôi còn có thể thoát được, một đám cao thủ như đám người lão Yên không có khả năng không trốn thoát được."

Cô Tứ đột nhiên bật cười, thay vì chỉ mím môi như lúc trước thì lần này cô ấy lại thực sự cười khẽ một tiếng, sau đó vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói khẽ: “Đúng vậy, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, Trường An, đợi thêm hai ngày nữa là chúng ta có thể trở về.”

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, nhưng cô ấy đã đứng dậy và quay trở lại sơn động, bộ dáng thanh lãnh đó đã không còn phù hợp với thế giới này.

Con thỏ đã được nướng chín nhưng tôi lại không muốn ăn, chỉ cắn có vài miếng liền quay về sơn động.

Cô Tứ đã dựa vào đó ngủ say, tôi cũng không đến quấy rầy cô ấy mà nhẹ chân nhẹ tay nằm sang chỗ khác.

Dù cho đầu óc đang hỗn loạn nhưng tôi vẫn buộc mình phải tranh thủ thời gian chìm vào giấc ngủ.

Một đêm này không có chuyện gì xảy ra, ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, yên bình giống như thế ngoại đào nguyên*.

(*)Thế Ngoại Đào Nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.

Nếu cứ như thế này thì cũng khá tốt …

Nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình mà quay người nhìn về phía cô Tứ, cô ấy đang quay mặt về phía tôi, biểu cảm thờ ơ trên khuôn mặt của cô ấy lúc ngủ say trông thật thanh thuần, khiến tôi bỗng nhớ tới câu nói đó của cô ấy mà lòng chợt hụt hẫng.

Không chết được... Làm gì có ai mà không chết được?

Nhưng cô Tứ...

Tôi thầm thở dài, tôi chưa từng đi sâu tìm hiểu về thân phận của cô ấy, nhưng tôi cũng biết là nó không đơn giản, ngay cả đội trưởng Bạch khi đứng trước mặt cô Tứ cũng chỉ là vãn bối, tôi thật sự không dám tưởng tượng ở trên người cô ấy đã từng phát sinh điều gì.

Tôi đã suy nghĩ miên man trong hai ngày này, ngày thứ ba trời còn chưa sáng thì tôi đã bị cô Tứ đánh thức.

"Sắp được về rồi sao?" Tôi lập tức tỉnh táo.

Cô Tứ ừ một tiếng rồi ra hiệu cho tôi đi theo cô ấy.