← Quay lại trang sách

Chương 746 Ngọc Cửu Long

Tôi trực tiếp từ chối, không nói đến chuyện cô Tứ đã ra lệnh cho tôi đưa mọi người rút lui, xét theo tình hình hiện tại thì việc trở lại thôn Phong Thu hoàn toàn là cửu tử nhất sinh, dù sao vẫn còn con Long Cương đang tìm người ăn thịt khắp nơi.

Nhưng lão Yên không nói một lời đã kéo cây sào tre trong tay tôi lại, sau đó khẽ chống một cái khiến chiếc bè trúc quay đầu, rồi dùng tốc độ chạy trở về còn nhanh hơn lúc tôi tới.

"Ông điên rồi sao?" Tôi hét lớn một tiếng: "Lúc này quay về chính là đang tìm chết đấy, lão Yên, ông có thể đối phó với cái thứ Long Cương này không?"

Lão Yên cũng không quay đầu lại, nói: "Cho dù không đối phó được cũng phải quay lại, chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy đám người Tiểu Thu chết sao?”

Tôi túm lấy ông ấy rồi nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ cô Tứ không biết đạo lý này sao? Nhưng ngay cả ngài ấy cũng không nắm chắc và kêu tôi mang các người đi trước, nếu lúc này ông lại quay về như vậy thì chính là đang cản trở ngài ấy.

Huống chi ông có biết chị Thu đang ở đâu không? Đến lúc đó chẳng những không cứu được người mà ngay cả chúng ta cũng phải góp vào.”

Lão Yên liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt đó có chút kỳ lạ, mà tôi cũng không biết phải hình dung nó như thế nào nữa, nhưng ánh mắt đó của ông ấy rất phức tạp, như thể đang đồng tình với cách làm của tôi, nhưng cũng có chút bi thương.

Một ngày sau, tôi mới biết được điều ông ấy đồng tình chính là sự quyết đoán của cấp trên. Nhưng đáng buồn chính là tôi không còn là Trường An không bao giờ vứt bỏ hay bỏ cuộc của trước kia nữa.

Sau khi biết được điều này, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ và không nói được lời nào.

Nhưng tôi không ngăn cản lão Yên, bởi vì ông ấy đã nói với tôi là mình nhất định phải quay lại, nếu tôi không quay lại cùng với ông ấy thì ông ấy sẽ quay lại một mình, tóm lại là ông ấy không thể cứ đi thẳng như vậy được.

Thứ hiện ra trong mắt của lão Yên khiến tôi chấn kinh, sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm xong, tôi đành trưng cầu ý kiến của những người khác.

Cuối cùng, giáo sư Hứa và lão Hạ sẽ dẫn đội trưởng Bạch quay về sơn động trước, tôi đã cho bọn họ một cái địa chỉ mơ hồ, dù sao cũng không cách xa lắm nên không đến mức sẽ lạc đường, Nha Tử, Côn Bố và tôi sẽ đi cùng lão Yên quay về làng chài.

Lão Yên vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói: "Yên tâm, tôi không phải người thích làm bậy!"

Tôi trực tiếp từ chối, không nói đến chuyện cô Tứ đã ra lệnh cho tôi đưa mọi người rút lui, xét theo tình hình hiện tại thì việc trở lại thôn Phong Thu hoàn toàn là cửu tử nhất sinh, dù sao vẫn còn con Long Cương đang tìm người ăn thịt khắp nơi.

Nhưng lão Yên không nói một lời đã kéo cây sào tre trong tay tôi lại, sau đó khẽ chống một cái khiến chiếc bè trúc quay đầu, rồi dùng tốc độ chạy trở về còn nhanh hơn lúc tôi tới.

"Ông điên rồi sao?" Tôi hét lớn một tiếng: "Lúc này quay về chính là đang tìm chết đấy, lão Yên, ông có thể đối phó với cái thứ Long Cương này không?"

Lão Yên cũng không quay đầu lại, nói: "Cho dù không đối phó được cũng phải quay lại, chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy đám người Tiểu Thu chết sao?”

Tôi túm lấy ông ấy rồi nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ cô Tứ không biết đạo lý này sao? Nhưng ngay cả ngài ấy cũng không nắm chắc và kêu tôi mang các người đi trước, nếu lúc này ông lại quay về như vậy thì chính là đang cản trở ngài ấy.

Huống chi ông có biết chị Thu đang ở đâu không? Đến lúc đó chẳng những không cứu được người mà ngay cả chúng ta cũng phải góp vào.”

Lão Yên liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt đó có chút kỳ lạ, mà tôi cũng không biết phải hình dung nó như thế nào nữa, nhưng ánh mắt đó của ông ấy rất phức tạp, như thể đang đồng tình với cách làm của tôi, nhưng cũng có chút bi thương.

Một ngày sau, tôi mới biết được điều ông ấy đồng tình chính là sự quyết đoán của cấp trên. Nhưng đáng buồn chính là tôi không còn là Trường An không bao giờ vứt bỏ hay bỏ cuộc của trước kia nữa.

Sau khi biết được điều này, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ và không nói được lời nào.

Nhưng tôi không ngăn cản lão Yên, bởi vì ông ấy đã nói với tôi là mình nhất định phải quay lại, nếu tôi không quay lại cùng với ông ấy thì ông ấy sẽ quay lại một mình, tóm lại là ông ấy không thể cứ đi thẳng như vậy được.

Thứ hiện ra trong mắt của lão Yên khiến tôi chấn kinh, sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm xong, tôi đành trưng cầu ý kiến của những người khác.

Cuối cùng, giáo sư Hứa và lão Hạ sẽ dẫn đội trưởng Bạch quay về sơn động trước, tôi đã cho bọn họ một cái địa chỉ mơ hồ, dù sao cũng không cách xa lắm nên không đến mức sẽ lạc đường, Nha Tử, Côn Bố và tôi sẽ đi cùng lão Yên quay về làng chài.

Lão Yên vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói: "Yên tâm, tôi không phải người thích làm bậy!"

****1:

Ngoài cười khổ ra thì tôi cũng không biết phải nói cgì nữa, hiện tại tôi đối với chuyến đi đến thôn Phong Thu này chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng, ngay cả lúc nhìn vào mặt nước bao la dưới bè trúc, tôi chỉ cảm thấy đây giống như con đường phía trước của chúng tôi vậy.

Nha Tử đẩy kính râm lên, không thể nhìn ra anh ta đang vui mừng hay tức giận, ngược lại là Côn Bố lại nói vài câu, nói rằng thôn Phong Thu này chưa chắc đã đáng sợ như vậy, nếu không tôi đã không thể giải cứu bọn họ một cách dễ dàng như thế được, có lẽ con Long Cương gì đó kia chính là vũ khí duy nhất của bọn họ.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cảm thấy anh ta nói cũng đúng, thế nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén sự bất an ở trong lòng mình lại và chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!

Chúng tôi chèo bè trúc ra ngoài cũng không lâu nên người đứng trên bờ vẫn có thể thấy được chúng tôi đang lang thang trên biển, bởi vậy mà đám người Trịnh Tam vẫn luôn chờ ở chỗ này, nhưng sau khi nhìn thấy chúng tôi quay lại, Trịnh Tam lộ ra vẻ cảnh giác mà hỏi: “Các người muốn làm gì?"

Lão Yên cũng không thèm khách khí mà nói thẳng: "Có phải các người vẫn còn giấu một người của chúng tôi đúng không?"

Trịnh Tam vội vàng lắc đầu: "Sao có thể? Chúng tôi giấu các người cũng là vì muốn tốt cho các người, nếu không lúc này các người chắc chắn đã chết thảm đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn..."

Lời này của ông ta cũng không sai, nếu trước đó đám người lão Yên vẫn còn ở lại trong thôn, có lẽ lúc này bọn họ đã vào bụng của Long Cương rồi.

Tôi kéo lão Yên, ông ấy cũng biết tôi định nói gì nên không chút biến sắc mà gật nhẹ đầu, sau đó rút một con dao găm từ bên hông ra rồi cười lạnh nói: "Coi như tôi đã nhìn thấy việc đời về cách đối xử với nhân viên chính phủ rồi, từng người trong các người đúng là ăn gan hùm mật gấu, thế mà dám hạ độc?”

“Tôi, chúng tôi không có hạ độc."

Trịnh Tam vội vàng xua tay: "Chỉ là các người đã nhìn thấy thứ không nên thấy, nên tôi, tôi chỉ có thể..."

Lời vừa ra khỏi miệng, ông ta mới ý thức được là mình đã nói lỡ, nên vội vàng bịt miệng lại, nhưng đã muộn rồi.

Lão Yên từng bước ép sát: “Ồ? Ở một cái làng chài nho nhỏ thì có thứ gì không thể cho người khác nhìn thấy, làm điều phi pháp à?"

Tuy rằng Trịnh Tam có chút tàn nhẫn, nhưng khi đối mặt với lão Yên đã dùng toàn lực thì có chút không đủ nhìn.

Dưới sự bức bách của lão Yên, ông ta ngắt quãng nói: "Không, không phải, các người không thể đến miếu Long Vương, nơi đó có..."

"Tiểu Tam Nhi!" Một tiếng quát chói tai đánh gãy lời Trịnh Tam, khiến cho thần sắc của lão Yên thay đổi, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía trưởng thôn.

Trưởng thôn tiếp nhận ánh mắt của lão Yên rồi lộ ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó nói là đám chuyên gia các người cứ ba ngày một lần lại tới đây, ai biết mục đích thực sự là gì, còn chúng tôi đều là người dân bình thường, mặc dù mạng sống của chúng tôi cũng không giá trị bằng nhân viên chính phủ các người, nhưng các người cũng không thể giày xéo chúng tôi như thế được đúng không?