Chương 747 Ngọc Cửu Long
Ngày nào cũng đến như thế thì liệu chúng tôi còn có thể sống một cuộc sống bình yên nữa không?
Lão Yên cũng không để ý tới trưởng thôn mà trực tiếp tóm lấy Trịnh Tam, sau đó ép hỏi ông ta vừa muốn nói cái gì.
Nhưng bị trưởng thôn cắt ngang, Trịnh Tam cũng kịp thời phản ứng lại, sau đó giống như hồ lô bị cắt đứt miệng, cho dù lão Yên có uy hiếp ông ta thế nào thì ông ta cũng không thèm nói thêm gì nữa.
Lão Yên nổi giận trực tiếp giật lấy khẩu súng từ tay tôi rồi hung tợn nói: "Sao thế, các người đã giết chết một đám chuyên gia rồi mà còn muốn nói đạo lý sao?"
Lão Yên càng nói càng tức giận, lúc trước ông ấy đã từng đề cập qua, trong nhóm chuyên gia đến thôn Phong Thu còn có bạn tốt của ông ấy, nhưng bọn họ lại biến mất một cách kỳ lạ.
Cảnh sát cũng đến điều tra nhưng đều cho rằng bọn họ đã gặp phải mối nguy hiểm tự nhiên nào đó, không ai có thể ngờ rằng một nhóm ngư dân trông có vẻ trung hậu đàng hoàng này lại liên tiếp giết người như thế.
"Thôn Phong Thu, một trăm năm trước đột nhiên ẩn thế. Nguyên nhân ẩn thế vẫn chưa rõ, nhưng mỗi khi tổ chức lễ hội Long Vương thì sẽ luôn được mùa, tục truyền là bọn họ có Long Vương che chở." Côn Bố vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, sau đó buột miệng nói: "Sao cậu biết?"
Côn Bố không trả lời mà hơi giơ tay lên, hai con cổ trùng màu đỏ đen bay ra khỏi tay áo rồi vỗ cánh bay xung quanh anh ta.
“Các người thích dùng độc như thế, không bằng để bản thân cũng nếm thử tư vị này đi.” Côn Bố thản nhiên nói.
Theo lời anh ta nói, hai con cổ trùng cũng bay về phía Trịnh Tam giống như những con dơi nhìn thấy máu.
Trịnh Tam còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một con cổ trùng cắn vào cổ.
Ông ta sợ hãi ôm cổ, sau đó không ngừng gào thét về phía trưởng thôn: “Trưởng thôn, tôi, tôi bị cái gì cắn rồi, ông, ông mau cứu, cứu…”
Lời còn chưa kịp nói xong, cả người ông ta đã ngã nhào về phía trước, vừa ngã xuống mặt đất một cái là đã hất tung lên một đám bụi đất.
Khung cảnh trở nên yên tĩnh như chết, cho dù là ngư dân bên kia, hay là chúng tôi ở bên này đều không muốn mọi chuyện sẽ phát triển thành cái dạng này.
Tôi nhìn vẻ mặt thờ ơ của Côn Bố và lần đầu tiên cảm nhận được sát ý ở trên người của anh ta. Mặc dù trước đó tôi đã nổ súng bắn vào chân của Trịnh Tam, nhưng nếu giết người không chớp mắt như vậy thì vẫn sẽ có một chút chướng ngại về mặt tâm lý.
Nhưng Côn Bố chỉ thu hồi cổ trùng lại rồi bình tĩnh nói: "Hiện tại các người nên nói thật rồi nhỉ? Rốt cuộc vì sao thôn Phong Thu lại ẩn thế, các người đang che giấu bí mật gì, còn có... tại sao lại có Long Cương?"
Sắc mặt của trưởng thôn thay đổi mấy lần, nhưng không nói bất cứ điều gì.
Côn Bố cũng không nói nhảm mà vung tay lắc nhẹ mấy cái, mấy con cổ trùng giống như vừa rồi lại bay ra ngoài lần nữa, mà mục tiêu lần này là nhắm tới mười mấy người đàn ông to lớn đi theo Trịnh Tam.
Mười mấy người thay nhau ngã xuống, còn con cổ trùng cuối cùng đã nhắm vào trưởng thôn.
"Nói hay là không nói?" Côn Bố mang theo sát khí ngập trời hỏi.
Ngay cả tôi khi nhìn về phía mười mấy người ngã xuống kia cũng cảm thấy bất an nhưng không biết nguồn gốc của sự bất an này là từ đâu.
Tôi lặng lẽ kéo Côn Bố lại để anh ta dừng tay, cho dù có nói thế nào thì những ngư dân này cũng không được tính là có tội ác tày trời, giết bọn họ như vậy cũng quá máu lạnh rồi.
Nhưng ai ngờ Côn Bố lại cười thành tiếng: “Cậu cho rằng tôi đã giết họ sao?”
Chẳng lẽ không phải?
Tôi ngạc nhiên nhìn Côn Bố, chỉ thấy anh ta buồn cười lắc đầu: “Tôi không độc ác đến thế, cùng lắm là muốn bọn họ nếm thử tư vị bị trúng độc thôi, có điều… Nếu không giải độc kịp thời, bọn họ sẽ chết một cách vô cùng thê thảm.”
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của trưởng thôn đã đen thành đáy nồi.
“Các người rốt cuộc là ai, tại sao lại níu lấy bí mật của thôn chúng tôi mãi không thả?" Khả năng quan sát của ông ta không tệ, lúc nói ra lời này thì vẫn luôn nhìn về phía lão Yên, hiển nhiên biết ông ấy mới là thủ lĩnh ở đây.
Lão Yên lấy một điếu thuốc ra rồi đưa cho trưởng thôn, sau đó cũng tự mình ngậm một điếu, sau khi hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Cửu Long khiêng quan tài, đây chính là cảnh tượng ngàn năm khó gặp. Trưởng thôn, tin tức này e rằng cũng là từ thôn của các người truyền ra nhỉ?"
Sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, mấy giây sau ông ta mới chán nản cúi đầu xuống rồi xua tay với chúng tôi: "Thôi, sau trăm năm cũng sẽ có lúc chuyện này không thể giấu được, các người đi theo tôi.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía trưởng thôn đã thỏa hiệp, sau đó nhỏ giọng nói với lão Yên, kêu ông ấy nhất định phải cẩn thận.
Lão Yên ra hiệu trấn an tôi, sau khi kêu Côn Bố đưa thuốc giải cho đám người Trịnh Tam xong thì mới dẫn chúng tôi đi theo trưởng thôn.
Nơi mà trưởng thôn đi cũng nằm trong dự đoán của tôi - Miếu Long Vương!
Ông ta tiến vào miếu Long Vương rồi đứng ở phía trước bức tượng nữ với tư thế hiên ngang cầm cung dài, sau đó thở dài một hơi thật sâu: “Lão tổ tông, mặc dù tôi không biết những thứ ngài để lại là phúc hay họa, nhưng lão già tôi không giữ được nữa nên ngài tuyệt đối đừng trách tội tôi.”
Ngày nào cũng đến như thế thì liệu chúng tôi còn có thể sống một cuộc sống bình yên nữa không?
Lão Yên cũng không để ý tới trưởng thôn mà trực tiếp tóm lấy Trịnh Tam, sau đó ép hỏi ông ta vừa muốn nói cái gì.
Nhưng bị trưởng thôn cắt ngang, Trịnh Tam cũng kịp thời phản ứng lại, sau đó giống như hồ lô bị cắt đứt miệng, cho dù lão Yên có uy hiếp ông ta thế nào thì ông ta cũng không thèm nói thêm gì nữa.
Lão Yên nổi giận trực tiếp giật lấy khẩu súng từ tay tôi rồi hung tợn nói: "Sao thế, các người đã giết chết một đám chuyên gia rồi mà còn muốn nói đạo lý sao?"
Lão Yên càng nói càng tức giận, lúc trước ông ấy đã từng đề cập qua, trong nhóm chuyên gia đến thôn Phong Thu còn có bạn tốt của ông ấy, nhưng bọn họ lại biến mất một cách kỳ lạ.
Cảnh sát cũng đến điều tra nhưng đều cho rằng bọn họ đã gặp phải mối nguy hiểm tự nhiên nào đó, không ai có thể ngờ rằng một nhóm ngư dân trông có vẻ trung hậu đàng hoàng này lại liên tiếp giết người như thế.
"Thôn Phong Thu, một trăm năm trước đột nhiên ẩn thế. Nguyên nhân ẩn thế vẫn chưa rõ, nhưng mỗi khi tổ chức lễ hội Long Vương thì sẽ luôn được mùa, tục truyền là bọn họ có Long Vương che chở." Côn Bố vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, sau đó buột miệng nói: "Sao cậu biết?"
Côn Bố không trả lời mà hơi giơ tay lên, hai con cổ trùng màu đỏ đen bay ra khỏi tay áo rồi vỗ cánh bay xung quanh anh ta.
“Các người thích dùng độc như thế, không bằng để bản thân cũng nếm thử tư vị này đi.” Côn Bố thản nhiên nói.
Theo lời anh ta nói, hai con cổ trùng cũng bay về phía Trịnh Tam giống như những con dơi nhìn thấy máu.
Trịnh Tam còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một con cổ trùng cắn vào cổ.
Ông ta sợ hãi ôm cổ, sau đó không ngừng gào thét về phía trưởng thôn: “Trưởng thôn, tôi, tôi bị cái gì cắn rồi, ông, ông mau cứu, cứu…”
Lời còn chưa kịp nói xong, cả người ông ta đã ngã nhào về phía trước, vừa ngã xuống mặt đất một cái là đã hất tung lên một đám bụi đất.
Khung cảnh trở nên yên tĩnh như chết, cho dù là ngư dân bên kia, hay là chúng tôi ở bên này đều không muốn mọi chuyện sẽ phát triển thành cái dạng này.
Tôi nhìn vẻ mặt thờ ơ của Côn Bố và lần đầu tiên cảm nhận được sát ý ở trên người của anh ta. Mặc dù trước đó tôi đã nổ súng bắn vào chân của Trịnh Tam, nhưng nếu giết người không chớp mắt như vậy thì vẫn sẽ có một chút chướng ngại về mặt tâm lý.
Nhưng Côn Bố chỉ thu hồi cổ trùng lại rồi bình tĩnh nói: "Hiện tại các người nên nói thật rồi nhỉ? Rốt cuộc vì sao thôn Phong Thu lại ẩn thế, các người đang che giấu bí mật gì, còn có... tại sao lại có Long Cương?"
Sắc mặt của trưởng thôn thay đổi mấy lần, nhưng không nói bất cứ điều gì.
Côn Bố cũng không nói nhảm mà vung tay lắc nhẹ mấy cái, mấy con cổ trùng giống như vừa rồi lại bay ra ngoài lần nữa, mà mục tiêu lần này là nhắm tới mười mấy người đàn ông to lớn đi theo Trịnh Tam.
Mười mấy người thay nhau ngã xuống, còn con cổ trùng cuối cùng đã nhắm vào trưởng thôn.
"Nói hay là không nói?" Côn Bố mang theo sát khí ngập trời hỏi.
Ngay cả tôi khi nhìn về phía mười mấy người ngã xuống kia cũng cảm thấy bất an nhưng không biết nguồn gốc của sự bất an này là từ đâu.
Tôi lặng lẽ kéo Côn Bố lại để anh ta dừng tay, cho dù có nói thế nào thì những ngư dân này cũng không được tính là có tội ác tày trời, giết bọn họ như vậy cũng quá máu lạnh rồi.
Nhưng ai ngờ Côn Bố lại cười thành tiếng: “Cậu cho rằng tôi đã giết họ sao?”
Chẳng lẽ không phải?
Tôi ngạc nhiên nhìn Côn Bố, chỉ thấy anh ta buồn cười lắc đầu: “Tôi không độc ác đến thế, cùng lắm là muốn bọn họ nếm thử tư vị bị trúng độc thôi, có điều… Nếu không giải độc kịp thời, bọn họ sẽ chết một cách vô cùng thê thảm.”
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của trưởng thôn đã đen thành đáy nồi.
“Các người rốt cuộc là ai, tại sao lại níu lấy bí mật của thôn chúng tôi mãi không thả?" Khả năng quan sát của ông ta không tệ, lúc nói ra lời này thì vẫn luôn nhìn về phía lão Yên, hiển nhiên biết ông ấy mới là thủ lĩnh ở đây.
Lão Yên lấy một điếu thuốc ra rồi đưa cho trưởng thôn, sau đó cũng tự mình ngậm một điếu, sau khi hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Cửu Long khiêng quan tài, đây chính là cảnh tượng ngàn năm khó gặp. Trưởng thôn, tin tức này e rằng cũng là từ thôn của các người truyền ra nhỉ?"
Sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, mấy giây sau ông ta mới chán nản cúi đầu xuống rồi xua tay với chúng tôi: "Thôi, sau trăm năm cũng sẽ có lúc chuyện này không thể giấu được, các người đi theo tôi.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía trưởng thôn đã thỏa hiệp, sau đó nhỏ giọng nói với lão Yên, kêu ông ấy nhất định phải cẩn thận.
Lão Yên ra hiệu trấn an tôi, sau khi kêu Côn Bố đưa thuốc giải cho đám người Trịnh Tam xong thì mới dẫn chúng tôi đi theo trưởng thôn.
Nơi mà trưởng thôn đi cũng nằm trong dự đoán của tôi - Miếu Long Vương!
Ông ta tiến vào miếu Long Vương rồi đứng ở phía trước bức tượng nữ với tư thế hiên ngang cầm cung dài, sau đó thở dài một hơi thật sâu: “Lão tổ tông, mặc dù tôi không biết những thứ ngài để lại là phúc hay họa, nhưng lão già tôi không giữ được nữa nên ngài tuyệt đối đừng trách tội tôi.”