Chương 751 Ngọc Cửu Long
Không chỉ có như thế, sau khi bọn họ phát hiện ra cứ vào ngày lễ Long Vương, bọn họ không những bắt được nhiều cá hơn mà còn có thể lấy được nhiều bảo vật hơn, khiến cho lòng tham đó đã không còn kìm nén được nữa.
Bọn họ thường xuyên tổ chức lễ hội Long Vương, sau đó tấp nập ra biển, những món đồ mỗi lần mang về đều được bán ở chợ đen rồi mang những thứ biến thành tài sản trở về.
Trên thực tế, lý do thôn Phong Thu sống khép kín không phải là để bảo vệ cổ mộ, mà là muốn chiếm tòa mộ này làm của riêng.
“Thôn dân khi đó dường như đã quên mất đây là mộ của tổ tiên nhà mình, trong con mắt của bọn họ chỉ nhìn thấy những viên ngọc trai và ngọc cổ có thể biến thành tiền…”
Đôi mắt trưởng thôn dần dần đỏ lên: “Nhưng ngoại trừ việc bảo vệ nhóm người này ra thì tôi cũng không biết phải làm gì, bởi vì nếu tôi không bảo vệ bọn họ, ngôi mộ này càng không giữ nổi, không đúng sao, những người như các vị đây không sớm thì muộn cũng sẽ tìm tới thôi.”
Trưởng thôn lau đi những giọt nước mắt tràn mi, nói là ông ta vốn nghĩ việc này sẽ cứ tiếp tục như thế, bởi vì mặc dù đã mấy chục năm trôi qua nhưng tổ tiên của ông ta vẫn không có trách tội, nhưng không ai ngờ trong lễ hội Long Vương tháng trước đã bất ngờ xảy ra một chuyện kì lạ…
Không chỉ có như thế, sau khi bọn họ phát hiện ra cứ vào ngày lễ Long Vương, bọn họ không những bắt được nhiều cá hơn mà còn có thể lấy được nhiều bảo vật hơn, khiến cho lòng tham đó đã không còn kìm nén được nữa.
Bọn họ thường xuyên tổ chức lễ hội Long Vương, sau đó tấp nập ra biển, những món đồ mỗi lần mang về đều được bán ở chợ đen rồi mang những thứ biến thành tài sản trở về.
Trên thực tế, lý do thôn Phong Thu sống khép kín không phải là để bảo vệ cổ mộ, mà là muốn chiếm tòa mộ này làm của riêng.
“Thôn dân khi đó dường như đã quên mất đây là mộ của tổ tiên nhà mình, trong con mắt của bọn họ chỉ nhìn thấy những viên ngọc trai và ngọc cổ có thể biến thành tiền…”
Đôi mắt trưởng thôn dần dần đỏ lên: “Nhưng ngoại trừ việc bảo vệ nhóm người này ra thì tôi cũng không biết phải làm gì, bởi vì nếu tôi không bảo vệ bọn họ, ngôi mộ này càng không giữ nổi, không đúng sao, những người như các vị đây không sớm thì muộn cũng sẽ tìm tới thôi.”
Trưởng thôn lau đi những giọt nước mắt tràn mi, nói là ông ta vốn nghĩ việc này sẽ cứ tiếp tục như thế, bởi vì mặc dù đã mấy chục năm trôi qua nhưng tổ tiên của ông ta vẫn không có trách tội, nhưng không ai ngờ trong lễ hội Long Vương tháng trước đã bất ngờ xảy ra một chuyện kì lạ…
****4:
"Tôi biết, đây là do tổ tiên đang tức giận! Thế nhưng đám người kia còn không tự biết còn cho rằng đây là điềm lành gì đó."
Bởi vì phạm vi trời giáng dị tượng quá rộng, cho nên ngay cả khi người dân thôn Phong Thu đã nghĩ trăm phương ngàn kế để ngăn chặn thì vẫn không thể ép xuống được.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao lúc chúng tôi tiến vào thôn lại khiến bọn họ có lòng cảnh giác vô cùng mạnh như vậy, bởi vì chúng tôi đến quá trùng hợp, nếu nói việc này không có liên quan gì đến dị tượng thì sẽ không có ai tin.
“Những chuyên gia trước đó đâu rồi?” Tôi nhịn không được hỏi.
Bởi vì mười mấy bộ thi thể ở trong miếu Long Vương kia luôn là bóng ma trong tâm trí tôi.
Trưởng thôn đã lên tiếng thì cũng dứt khoát không giấu diếm nữa, ông ta nói những chuyên gia kia nếu không phải đã phát hiện ra một số bí mật của thôn Phong Thu và bị dân làng giết chết thì cũng là do bọn họ tự tiện ra biển nên không thể trở về được nữa.
Chúng tôi nghe xong cũng rơi vào im lặng hồi lâu, không biết nên đánh giá làng chài này như thế nào nữa.
Tuy nhiên, trưởng thôn lại biết chúng tôi đang nghĩ gì nên ông ta nửa đùa nửa thật nói: "Các cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, thôn của chúng tôi đã sớm gặp phải báo ứng rồi, những chiếc vảy màu đen đó chính là sự trừng phạt mà tổ tiên đã ban cho chúng tôi.”
Người thu được lợi ích từ trong mộ càng nhiều thì vảy ở trên người càng dày, cứ vào ngày rằm hàng tháng là những chiếc vảy này sẽ trở nên vô cùng ngứa ngáy, bức người ta hận không thể dùng sức xé bỏ cả da lẫn thịt xuống.
Thân là trưởng thôn, tuy ông ta chưa từng tự mình đi trộm mộ, nhưng do bản thân đã dung túng cho hành vi của những người này, bởi vậy mà vảy trên người của ông ta cũng dày đặc.
Thật đáng buồn cũng thật đáng thương.
Lão Yên thuận thế nói: "Trưởng thôn, ông dẫn chúng tôi đến cổ mộ một chuyến đi, có lẽ sẽ giải quyết được mọi việc."
"Tôi đã nói nhiều như vậy, cũng không muốn giấu diếm nữa, nhưng các cậu cũng phải nói cho tôi biết mục đích của các cậu là gì chứ?" Trưởng thôn hỏi.
Lần này lão Yên cũng không còn mập mờ nữa, chỉ nói chúng tôi đang làm việc cho quốc gia, cho dù có vào mộ và lấy ra được vật gì thì đều phải giao hết cho viện bảo tàng, lúc này trưởng thôn mới không còn kiêng dè gì nữa.
Sau khi mọi việc ở bên phía chúng tôi đều đã được giải quyết thì lúc này tôi mới nghĩ tới một chuyện còn quan trọng hơn nữa, đó chính là Long Cương.
Cũng không biết là do suy nghĩ của tôi quá trùng hợp hay là vì nguyên nhân gì, nhưng ý nghĩ này của tôi vừa xuất hiện thì phía sương mù bên kia đã truyền đến một tiếng gầm lớn vang trời.
“Hỏng rồi!”
Trưởng thôn đột nhiên đứng dậy: “Tự nhiên quên mất thứ đồ chơi này.”
Sắc mặt của tôi cũng đen lại, bởi vì chuyện này không đơn giản chỉ là quên mất, mà là do không có ai trong đám người chúng tôi là đối thủ của Long Cương, ngay cả thôn Phong Thu là người đã tạo ra Long Cương cũng không thể làm gì được nó.
Tôi lo lắng nhìn về phía lão Yên, sau đó kêu ông ấy nghĩ cách giải quyết, ông ấy liền nói: "Đi xem thử trước đã."
Một đám người cầm lấy chiếc ba lô bị vứt ở miếu Long Vương lên rồi lao ra ngoài, người ở trong làng chài cũng đều tập trung lại một chỗ, sắc mặt lo lắng nhìn về phía trưởng thôn, thậm chí có người còn chạy tới chỗ ông ta cầu cứu nhưng đã bị trưởng thôn đang tức giận chặn lại.
Chúng tôi vội vã chạy ra hướng ngoài thôn, những người này cũng đi theo, nhưng lại bị trưởng thôn quay đầu quát lớn: "Các người đi theo làm gì, muốn làm cá khô cho Long Cương ăn à?”
Đám người này nghe vậy thì lần lượt ngậm miệng, sau đó ngượng ngùng dừng bước và nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt trông mong, dáng vẻ đó giống như đã coi chúng tôi thành vị cứu tinh của mình vậy.
Tôi nhịn không được cười lạnh, nếu không phải do bọn họ tham lam thì sao có thể gây ra nhiều chuyện xấu đến vậy?