← Quay lại trang sách

Chương 752 Ngọc Cửu Long

Nhưng lúc này chúng tôi cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ mà vội vã rời khỏi thôn, sau đó rẽ trái, trong nháy mắt như đã đến một thế giới khác.

Giờ phút này, hai thân ảnh một đen một trắng đối lập nhau đang quấn lấy bên bờ biển, khuôn mặt toàn vảy của Long Cương tràn đầy sát khí, thân thể cường tráng như một tòa núi nhỏ, dậm chân một cái là có thể khiến nước biển dâng lên cuồn cuộn.

Nhưng cô Tứ ở bên kia thì ngược lại, thân hình mảnh mai của cô ấy giống như không chịu nổi một kích của Long Cương trước mặt, trên tay không có chút sức lực nào, tay phải đang nắm chặt một vật thể màu bạc sáng bóng và đang bày ra động tác tấn công, mà thứ này hẳn là vũ khí của cô ấy: Thước Trấn Thi.

Đột nhiên trong lòng tôi chợt nhảy dựng, bởi vì tay trái của cô Tứ đã bị thương, hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng.

Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy bị thương, cơ hồ gần như nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ bị thương, nhưng màu đỏ của máu tươi đập vào mắt tôi lại khiến tôi hận không thể xé Long Cương thành từng mảnh.

"Đừng hoảng sợ!" Lão Yên đặt tay lên vai tôi, sau đó lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho tôi.

Tiền Ngũ Đế?

Tôi sửng sốt, thứ đồ chơi này không phải đã bị ông ấy dùng hết rồi sao?

Lão Yên lắc đầu nói: "Cậu đừng có hỏi những lời nhảm nhí vô dụng nữa, hiện tại chúng ta chỉ có thể đánh cược một trận. Sau khi tổng hợp tất cả trang bị của chúng ta lại thì cũng chỉ có tiền Ngũ Đế này có thể trấn áp tà khí.”

"Trưởng thôn, điểm yếu của Long Cương nằm ở đâu?" Lão Yên quay đầu hỏi, nhưng khi nhìn thấy trưởng thôn do dự thì ông ấy lập tức hét lên: "Mẹ nó, lúc này rồi mà ông còn do dự cái gì?"

Trưởng thôn lập tức tỉnh táo lại, sau đó ra hiệu.

Tôi cũng ngầm hiểu, nhưng khi vừa cầm tiền Ngũ Đế và muốn tiến lên thì bị lão Yên níu lại, ông ấy muốn nói lại thôi: "Trường An, nếu thật sự, thật sự không thể làm gì được thì cậu phải lập tức lui về.”

Tôi khiếp sợ nhìn về phía ông ấy, ông ấy nghiêng đầu sang chỗ khác rồi đẩy tôi một cái, không cho tôi có cơ hội nói chuyện.

Lão Yên thế mà lại kêu tôi từ bỏ cô Tứ nếu tình hình trở nên...

Điều này sao có thể, không nói đến tâm tư của tôi dành cho cô ấy, chỉ nói đến việc cô ấy đã nhiều lần cứu chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, sao tôi có thể từ bỏ cô ấy được?

Tôi nắm tiền Ngũ Đế thật chặt, không nói thêm gì, chỉ tiếp cận Long Cương từng chút một.

Cô Tứ cũng chú ý đến tôi, cô ấy cau mày tỏ ra không vui, giống như muốn hỏi tại sao tôi còn chưa đi?

Tôi vừa mỉm cười với cô ấy vừa ra hiệu. Ngay khi vừa ra hiệu xong thì cô Tứ đã phi thân bay lên và chĩa thẳng thước trấn thi vào cổ của Long Cương.

"Gào!"

Long Cương hét lớn một tiếng, thân thể cường tráng đó không mảy may ảnh hưởng đến tốc độ của nó. Ngay tại khoảnh khắc cô Tứ vừa di chuyển sang một bên là nó đã lập tức thay đổi vị trí.

Một kích thất bại, cô Tứ cũng không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ thấy cô ấy nhanh chóng xoay người, quấn chặt lấy Long Cương và không cho nó bất kỳ cơ hội nào.

Long Cương giơ cánh tay lên, một bàn tay to lớn bổ về phía bả vai của cô Tứ, nhưng cô Tứ cũng không nhúc nhích vẫn duy trì thế tấn công.

Hai mắt tôi lập tức đỏ bừng, nhưng lại không nói được bất cứ điều gì, đôi mắt chỉ dán chặt vào Long Cương, không, phải nói là nhìn chằm chằm vào bàn tay của nó.

Răng rắc...

Tiếng xương gãy chui vào lỗ tai khiến trái tim tôi run lên, nhưng bước chân cũng đã bước ra rồi nên tôi đã lấy tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai mà dán tiền Ngũ Đế vào sau eo của Long Cương.

Nơi này chính là điểm yếu được trưởng thôn nhắc đến, bởi vì nửa thân dưới và nửa thân trên của Long Cương không phải là cùng một cỗ thi thể mà là bị cưỡng ép khâu lại với nhau.

Tiền Ngũ Đế vừa được dán vào sau eo của Long Cương thì tôi đã lập tức cảm nhận được một âm thanh xé gió, lúc này tôi có muốn tránh thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Nếu tôi tránh ra, tiền Ngũ Đế tất nhiên sẽ theo đó rơi xuống, vậy thì việc cô Tứ phải liều mạng đến mức bị thương mới tạo ra cơ hội sẽ trở nên lãng phí.

Thế là tôi cắn răng không nhúc nhích, ấn chặt tiền Ngũ Đế lên phần eo da dày thịt béo của Long Cương.

Nhưng lúc này chúng tôi cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ mà vội vã rời khỏi thôn, sau đó rẽ trái, trong nháy mắt như đã đến một thế giới khác.

Giờ phút này, hai thân ảnh một đen một trắng đối lập nhau đang quấn lấy bên bờ biển, khuôn mặt toàn vảy của Long Cương tràn đầy sát khí, thân thể cường tráng như một tòa núi nhỏ, dậm chân một cái là có thể khiến nước biển dâng lên cuồn cuộn.

Nhưng cô Tứ ở bên kia thì ngược lại, thân hình mảnh mai của cô ấy giống như không chịu nổi một kích của Long Cương trước mặt, trên tay không có chút sức lực nào, tay phải đang nắm chặt một vật thể màu bạc sáng bóng và đang bày ra động tác tấn công, mà thứ này hẳn là vũ khí của cô ấy: Thước Trấn Thi.

Đột nhiên trong lòng tôi chợt nhảy dựng, bởi vì tay trái của cô Tứ đã bị thương, hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng.

Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy bị thương, cơ hồ gần như nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ bị thương, nhưng màu đỏ của máu tươi đập vào mắt tôi lại khiến tôi hận không thể xé Long Cương thành từng mảnh.

"Đừng hoảng sợ!" Lão Yên đặt tay lên vai tôi, sau đó lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho tôi.

Tiền Ngũ Đế?

Tôi sửng sốt, thứ đồ chơi này không phải đã bị ông ấy dùng hết rồi sao?

Lão Yên lắc đầu nói: "Cậu đừng có hỏi những lời nhảm nhí vô dụng nữa, hiện tại chúng ta chỉ có thể đánh cược một trận. Sau khi tổng hợp tất cả trang bị của chúng ta lại thì cũng chỉ có tiền Ngũ Đế này có thể trấn áp tà khí.”

"Trưởng thôn, điểm yếu của Long Cương nằm ở đâu?" Lão Yên quay đầu hỏi, nhưng khi nhìn thấy trưởng thôn do dự thì ông ấy lập tức hét lên: "Mẹ nó, lúc này rồi mà ông còn do dự cái gì?"

Trưởng thôn lập tức tỉnh táo lại, sau đó ra hiệu.

Tôi cũng ngầm hiểu, nhưng khi vừa cầm tiền Ngũ Đế và muốn tiến lên thì bị lão Yên níu lại, ông ấy muốn nói lại thôi: "Trường An, nếu thật sự, thật sự không thể làm gì được thì cậu phải lập tức lui về.”

Tôi khiếp sợ nhìn về phía ông ấy, ông ấy nghiêng đầu sang chỗ khác rồi đẩy tôi một cái, không cho tôi có cơ hội nói chuyện.

Lão Yên thế mà lại kêu tôi từ bỏ cô Tứ nếu tình hình trở nên...

Điều này sao có thể, không nói đến tâm tư của tôi dành cho cô ấy, chỉ nói đến việc cô ấy đã nhiều lần cứu chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, sao tôi có thể từ bỏ cô ấy được?

Tôi nắm tiền Ngũ Đế thật chặt, không nói thêm gì, chỉ tiếp cận Long Cương từng chút một.

Cô Tứ cũng chú ý đến tôi, cô ấy cau mày tỏ ra không vui, giống như muốn hỏi tại sao tôi còn chưa đi?

Tôi vừa mỉm cười với cô ấy vừa ra hiệu. Ngay khi vừa ra hiệu xong thì cô Tứ đã phi thân bay lên và chĩa thẳng thước trấn thi vào cổ của Long Cương.

"Gào!"

Long Cương hét lớn một tiếng, thân thể cường tráng đó không mảy may ảnh hưởng đến tốc độ của nó. Ngay tại khoảnh khắc cô Tứ vừa di chuyển sang một bên là nó đã lập tức thay đổi vị trí.

Một kích thất bại, cô Tứ cũng không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ thấy cô ấy nhanh chóng xoay người, quấn chặt lấy Long Cương và không cho nó bất kỳ cơ hội nào.

Long Cương giơ cánh tay lên, một bàn tay to lớn bổ về phía bả vai của cô Tứ, nhưng cô Tứ cũng không nhúc nhích vẫn duy trì thế tấn công.

Hai mắt tôi lập tức đỏ bừng, nhưng lại không nói được bất cứ điều gì, đôi mắt chỉ dán chặt vào Long Cương, không, phải nói là nhìn chằm chằm vào bàn tay của nó.

Răng rắc...

Tiếng xương gãy chui vào lỗ tai khiến trái tim tôi run lên, nhưng bước chân cũng đã bước ra rồi nên tôi đã lấy tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai mà dán tiền Ngũ Đế vào sau eo của Long Cương.

Nơi này chính là điểm yếu được trưởng thôn nhắc đến, bởi vì nửa thân dưới và nửa thân trên của Long Cương không phải là cùng một cỗ thi thể mà là bị cưỡng ép khâu lại với nhau.

Tiền Ngũ Đế vừa được dán vào sau eo của Long Cương thì tôi đã lập tức cảm nhận được một âm thanh xé gió, lúc này tôi có muốn tránh thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Nếu tôi tránh ra, tiền Ngũ Đế tất nhiên sẽ theo đó rơi xuống, vậy thì việc cô Tứ phải liều mạng đến mức bị thương mới tạo ra cơ hội sẽ trở nên lãng phí.

Thế là tôi cắn răng không nhúc nhích, ấn chặt tiền Ngũ Đế lên phần eo da dày thịt béo của Long Cương.

****5:

Bang!

Cánh tay của Long Cương đánh vào nửa thân trên của tôi, khiến tôi chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó nửa người trên của tôi đã không còn tri giác, sau khi cả người ngã xuống đất thì tôi cũng không có cảm giác gì, chỉ có đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Mà Long Cương cũng không vì tiền Ngũ Đế mà bị ảnh hưởng...

Tôi chật vật nghiêng đầu sang chỗ khác rồi nhìn về phía trưởng thôn đang đi theo đám người lão Yên, chỉ thấy trưởng thôn cũng đang há to miệng, bộ dạng đó trong có vẻ không thể tin được.

Mẹ nó tốt nhất là ông không phải đang hại ông đây, nếu không cho dù ông đây có chết thì cũng phải kéo theo ông cùng vào quan tài.

Tôi hung tợn nói ở trong lòng.

Nhưng sau đó tôi lập tức cảm thấy đầu óc đã không còn cách nào có thể suy nghĩ được nữa, chỉ biết Long Cương lại bị cô Tứ hấp dẫn, âm thanh triền đấu giữa hai bên lại vang lên bên tai, nhưng cho dù tôi có làm thế nào thì vẫn không thể phản ứng kịp rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.