Chương 762 Ngọc Cửu Long
Lời nói của gã khiến lão Trịnh Thúc rất tức giận, ông ta trực tiếp quát lên: "Vậy nên cậu để cho tất cả mọi người cùng chết với cậu sao?"
"Dù sao thì cái lão ngu nhà ông cùng với lão trưởng thôn già mà không chịu chết kia đã chắp tay dâng toàn bộ tài sản của tổ tiên cho người ngoài rồi, không cho tôi đường sống, vậy thì mọi người đều phải chết!"
Vẻ mặt lão Trịnh Thúc đầy thất vọng, thở dài nói: “Thôn Phong Thu chỉ cần dựa vào đánh cá cũng đã có thể sống tốt rồi. Các cậu, đều bị những kho báu vàng bạc này mê hoặc. Ngày này qua ngày nọ đều trốn trong ngôi làng lớn này như một tên trộm, hưởng thụ những thứ không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh trúng!
Trịnh Lãng hoàn toàn không cảm thấy mình sai, theo suy nghĩ của gã, lăng mộ cổ mà bọn họ canh giữ hơn trăm năm đã sớm trở thành tài sản riêng của bọn họ. Đám người ngoài chúng tôi dám can đảm đánh chủ ý lên lăng mộ, đều đáng chết.
Lão Trịnh Thúc không muốn nói nhảm với gã nữa, chỉ xua tay ra lệnh cho vài thủy thủ trói Trịnh Lãng lại, tránh để gã gây thêm rắc rối cho chúng tôi trên đường đi.
Lời nói của gã khiến lão Trịnh Thúc rất tức giận, ông ta trực tiếp quát lên: "Vậy nên cậu để cho tất cả mọi người cùng chết với cậu sao?"
"Dù sao thì cái lão ngu nhà ông cùng với lão trưởng thôn già mà không chịu chết kia đã chắp tay dâng toàn bộ tài sản của tổ tiên cho người ngoài rồi, không cho tôi đường sống, vậy thì mọi người đều phải chết!"
Vẻ mặt lão Trịnh Thúc đầy thất vọng, thở dài nói: “Thôn Phong Thu chỉ cần dựa vào đánh cá cũng đã có thể sống tốt rồi. Các cậu, đều bị những kho báu vàng bạc này mê hoặc. Ngày này qua ngày nọ đều trốn trong ngôi làng lớn này như một tên trộm, hưởng thụ những thứ không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh trúng!
Trịnh Lãng hoàn toàn không cảm thấy mình sai, theo suy nghĩ của gã, lăng mộ cổ mà bọn họ canh giữ hơn trăm năm đã sớm trở thành tài sản riêng của bọn họ. Đám người ngoài chúng tôi dám can đảm đánh chủ ý lên lăng mộ, đều đáng chết.
Lão Trịnh Thúc không muốn nói nhảm với gã nữa, chỉ xua tay ra lệnh cho vài thủy thủ trói Trịnh Lãng lại, tránh để gã gây thêm rắc rối cho chúng tôi trên đường đi.
****1:
Trịnh Lãng chống trả quyết liệt, nhưng ba thủy thủ kia cũng không phải dạng ăn chay, bọn họ trực tiếp ấn gã nằm sấp xuống, dùng dây gai dày trói chặt gã rồi nhét vào căn phòng nhỏ không biết dùng để làm gì bên cạnh kho chứa đồ.
“Lão già ngu ngốc, mấy người đều là đồ ngu ngốc!” Trịnh Lãng lớn tiếng gào thét, sau đó cười một cách điên cuồng: “Một người hai người đều sợ chết, nếu có thể dời toàn bộ lăng mộ ra ngoài thì tôi cũng chả muốn ở lại cái nơi chim không thèm ị như này."
Lão Trịnh Thúc không để ý đến gã, chỉ ủ rũ quay trở lại khoang thuyền trưởng.
Nhưng tôi vẫn chưa thể yên tâm, bởi vì cô Tứ nói là muốn giết Trịnh Lãng, nhưng hiện tại gã chỉ mới bị trói thôi, khó tránh khỏi việc gã sẽ không gây thêm rắc rối gì nữa.
Quên đi, cô Tứ hiện tại không biết đang ở đâu, cũng không đưa ra mệnh lệnh gì cho tôi, vậy thì cứ để gã như vậy đi! Dù sao bị trói chặt như vậy, có lẽ gã sẽ không thể làm được chuyện gì đâu.
Sau khi cơn bão kết thúc lại xảy ra chuyện của Trịnh Lãng, bầu không khí trên thuyền có chút trầm xuống. Lão Yên đẩy chúng tôi vào phòng, bảo chúng tôi nghỉ ngơi cho tốt. Trời sắp sáng rồi, còn một trận đấu ác liệt phải vượt qua ở khúc cua Diêm Vương này nữa.
Tôi về phòng trong nỗi lo về cô Tứ, lúc nằm trên giường vẫn còn nghe thấy tiếng Trịnh Lãng to mồm chửi rủa.
Biển rất yên tĩnh, ngoại trừ giọng của Trịnh Lãng thì chỉ còn tiếng sóng biển. Toàn bộ không gian vô cùng yên tĩnh.
Cộp!
Một âm thanh không thuộc về nơi này đột nhiên vang lên từ phía cửa sổ.
Tôi lộn nhào nhảy ra khỏi giường, cẩn thận đến gần cửa sổ, đưa tay chậm rãi gõ ba cái.
Cộp, đùng đùng, cộp!
Bốn câu trả lời có độ dài ngắn khác nhau phát ra từ cửa sổ, tôi giật mình, vội mở cửa sổ ra. Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của cô Tứ lập tức xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi đang định hỏi gì đó thì cô Tứ ra hiệu im lặng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, mang theo một mảnh bọt sóng rồi nhảy thẳng vào phòng tôi, toàn bộ quá trình không hề gây ra tiếng động nào.
Vừa nhảy vào, cô ấy liền quay người đóng cửa sổ lại, sau đó vắt khô nước trên quần áo rồi mới nói khẽ: “Đừng nói với ai là tôi đã trở lại thuyền.”
Tôi tò mò hỏi cô ấy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy chỉ im lặng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
"Cô Tứ, Trịnh Lãng đã bị trói rồi. Chắc sẽ không sao đâu. Ngài đang lo lắng điều gì vậy?" Tôi hạ giọng, chỉ chỉ lên trên.
Những lời chửi rủa không phục của Trịnh Lãng xuyên qua tấm gỗ truyền đến rất rõ ràng, tuy không còn vang dội như trước, nhưng vẫn tràn đầy oán hận.
Cô Tứ ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Còn hơn một tiếng nữa mới đi vào khúc cua.”
Cô ấy không muốn nói thì tôi cũng không ép được, tôi ném cho cô ấy một chiếc khăn để lau nước trên người, bản thân thì lên giường ngủ rồi tự kéo khóa túi ngủ lại, ngủ ở đây sẽ không bị nước biển làm ướt.
Cô Tứ có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ lấy khăn lau sơ qua tóc. Tóc cô ấy rất ngắn, lau qua loa cũng coi như gần khô rồi. Sau đó cô ấy đưa tay xuống, thế mà cô ấy lại trực tiếp cởi quần áo.
“Cô, cô Tứ, ngài định làm gì vậy?” Tôi giật mình nhảy dựng lên, đột nhiên cao giọng. Sau đó tôi mới ý được không ổn nên lại buộc bản thân phải hạ giọng.
Cô Tứ càng khó hiểu hơn, nhướng mày nói: “Không cởi quần áo thì sao mà lau mình được?"
Lời này khiến tôi câm nín, cũng không biết phải nói thế nào với cô ấy, nhưng chẳng lẽ cô ấy không hiểu đạo lý nam nữ không thể tiếp xúc thân mật với nhau sao?
"Trong mắt tôi không có nam hay nữ, nếu cậu kiêng dè thì chỉ cần quay đầu sang hướng khác không nhìn là được mà." Cô Tứ bình tĩnh nói.
Tôi chợt có cảm giác như trái tim bị ai đó đâm một đao vậy, gì mà trong mắt không có nam hay nữ? Nghĩa là không có tình yêu sao?
Cổ họng tôi như bị nghẹn lại, nói cái gì cũng không được, quay lưng lại nói với cô ấy: "Ngài lau đi. Chỉ là chỗ này của tôi không có quần áo của ngài."